Chương 11: Sơ chiến. (2)

Lưu Thủy Hành Vân!

Người hầu kia phản ứng không kịp, ngay mặt bị Lăng Tiếu oanh cho một chưởng, thân thể lùi lại mấy bước rồi ngã xuống.

Lúc này có hai gã người hầu đã đánh tới Lăng Tiếu, một người trọng quyền vung tới, một người lăng không đá tới, hai người một trên một dưới muốn đem Lăng Tiếu công đến ứng phó không kịp.

Lăng Tiếu không sợ hãi, ngược lại môi hiện lên nụ cười, bộ pháp liên tục biến áo, đi vòng qua phía sau một người trong đó, thức thứ nhất Sương Phong Phác Diện của một chiêu Thiên Sương quyền oanh ở phía sau lưng người nọ, ngay sau đó thân thể lăng không trở mình, một cước liên tục đá ra mấy đạo thối ảnh, đây chính là đệ nhất thức Bộ Phong Tróc Ảnh của Phong Thần thối.

Trong nháy mắt hai người hầu đã bị Lăng Tiếu đánh cho bay ra.

Lúc này còn có ba tên người hầu cuối cùng công tới, Lăng Tiếu chiến ý mười phần, hóa thành từng đạo tàn ảnh, ở trước khi ba người phát ra tiến công, luôn là xuất kỳ bất ý một chiêu đem bọn họ đánh ngã.

Lý Quang Ngâm ở không xa trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lăng Tiếu uy phong lẫm liệt, thân thể không khỏi rùng mình một cái:

- Chẳng… Chẳng lẽ đây… Tên phế tài này lại có thể tu luyện huyền lực rồi?

Khi Lăng Tiếu đem người cuối cùng đánh ngã, Lý Quang Ngâm không chần chờ nữa, xoay người bỏ chạy.

- Muốn chạy trốn, không có cửa đâu!

Lăng Tiếu hừ nhẹ một tiếng, thân thể như yến truy đuổi tới, một cước nặng nề đá vào sau lưng Lý Quang Ngâm.

Lý Quang Ngâm kêu thảm một tiếng, lần nữa chụp vào một đống cứt chó.

Lăng Tiếu một cước dẫm vào trên mặt Lý Quang Ngâm, khinh thường nói:

- Lý đại thiếu làm sao không trốn nữa?

Lăng Tiếu vô cùng thích loại cảm giác giẫm lên người khác này, trong lòng hắn thề nhất định phải mau chóng đem thực lực tăng lên, chỉ cần có thực lực, có thể lần nữa quân lâm thiên hạ.

- Lăng… Lăng thiếu, thỉnh năng cao quý cước bỏ qua cho ta đi, đây… Nữ nhân này ta không cần nữa được không?

Mặt của Lý Quang Ngâm tiếp xúc thân mật với mặt đất, đang thương cầu xin tha thứ nói. Hắn thật không nghĩ tới mới vừa rồi đánh tên bụng bự kia, trong nháy mắt hắn lại bị người khác chỉnh sửa, báo ứng khó chịu a!

- Hừ, ta cũng không kiêu ngạo như Lý đại thiếu ngươi, cầm 500 kim tệ ra, ta bỏ qua cho ngươi.

Lăng Tiếu cười lạnh nói.

- Mẹ kiếp, Tiểu Quế Tử đã chết hay chưa? Chưa chết thì mau nghe theo lời Lăng thiếu nói mà làm, cầm 500 kim tệ đưa cho Lăng thiếu.

Lý Quang Ngâm mắng to.

Một gã sai vặt nhanh chóng bò dậy, cầm trong tay một túi kim tệ nặng trịch, cung kính giao tới tay cho Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu suy nghĩ một chút, đá Lăng Tiếu một cước, nói:

- Biến, sau này nếu là ta còn nhìn thấy ngươi khi nam phách nữ, nhất định không tha cho ngươi.

- Vâng, vâng!

Lý Quang Ngâm bò dậy, ngay cả mấy câu sau trả lời cũng không để ý, phải gọi chút ít người hầu kia, từng cái vội vàng chạy đi.

Lăng Tiếu lại không để ý tới đám người Lý Quang Ngâm nữa, xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy nữ hài tử kia vẫn đứng lại ở giữa sân, tựa hồ bị tình huống vừa rồi hù dọa.

Lăng Tiếu đi tới trước người nàng, đem kim tệ đưa tới trước mặt nàng nói:

- Cầm đi đi, tìm địa phương chôn cất tốt một chút cho mẹ của ngươi, kim tệ còn dư lại cũng đầy đủ cho ngươi có chút vốn làm ăn rồi.

Lăng Tiếu trời sinh thương hương tiếc ngọc, mới vừa rồi hắn cũng nhìn thấy dung nhan của nữ hài tử này, ngay cả hắn cũng không khỏi sợ hãi dung nhan của nữ tử này, chỉ cần hơi ăn mặc một chút, tuyệt đối so mới minh tinh kiếp trước của hắn phải đẹp hươn nhiều lắm, hơ nữa tiền cảnh khai phát càng thêm khả quan. Chỉ là cô gái này đáng thương như thế khiến cho hắn không sinh ra bất kỳ ý niệm xấu xa gì trong đầu, chỉ là ý nghĩ tinh khiết muốn giúp nàng một chút mà thôi.

Nàng kia vươn ra bàn tay nhỏ bé mềm mại, sợ hãi nhận lấy kim tệ, sau đó nặng nề quỳ ở trên mặt đất:

- Tạ ơn thiếu gia… Ta ơn thiếu gia…

Khi cô gái này ngẩng đầu lên, lại phát hiện Lăng Tiếu đã đi xa rồi.

- Ân nhân, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi, ta đã là người của ngươi rồi.

Chiến tích của Lăng Tiếu ở thành nam đánh một trận trong nháy mắt giống như ôn dịch lan tràn ra.

Hắn từng là thiên tài trăm năm khó gặp của Vẫn Thạch thành, hắn từng giống như là mặt trời từ từ bay lên!

Hắn từng trong một đem biến thành phế tài không làm được việc gì, hắn từng như tuệ tinh trong nháy mắt rơi xuống!

Bất kể hắn từng bởi vì vinh quang mà thành danh, hay là hiện tại bởi vì sỉ nhục mà bị người quên lãng, chỉ là hôm nay hắn lại một lần nữa trở thành đề tài tiêu điểm của Vẫn Thạch thành.

Bắc thành Lý gia, Lý Quang Ngâm đang quỳ gối trước mặt của phụ thân mình, không dám giơ lên cái đầu lớn lối kia.

Trung niên nam tử ở phía trước chính sảnh không giận tự uy chính là phụ thân Lý Nguyên Hóa của hắn, thực lực trung cấp Huyền Sĩ, là nhi tử thứ hai của tộc trưởng Lý gia; thanh niên ngồi ở phía dưới cùng Lý Quang Ngâm có ba phần tương tự chính là đại ca Lý Quang Hán cùng cha khác mẹ của Lý Quang Ngâm, thực lực cao cấp Huyền Giả, ở trong đám người đồng đại cũng coi là hạng người thiên tư trác tuyệt rồi, tin tưởng không cần một hai năm nữa có lẽ có thể huyền lực ngoại phóng, đột phá tới cường giả cấp bậc Huyền Sĩ rồi.

Lý Nguyên Hóa nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi xác định hôm nay đánh ngươi chính là Lăng gia Lăng Tiếu? Lăng Tiếu này cùng phụ thân Lăng Chiến của hắn được gọi là 'phụ tử phế vật' không thể luyện võ được nữa?

Lý Quang Ngâm không ngừng gật đầu nói:

- Cha, hài nhi nói là sự thật, đây tuyệt đối là Lăng Tiếu, đám người Tiểu Quế Tử có thể vì ta làm chứng.

Lý Nguyên Hóa chuyển sang nói với đại nhi tử:

- Quang Hán ngươi nhìn như thế nào?

Lý Quang Hóa nói:

- Ta cảm thấy lời của nhị đệ hẳn là thật.

- Chẳng lẽ Lăng gia lấy lùi làm tiến, cố ý tung ra lời đồn nói Lăng Tiếu không thể luyện võ nữa, cố ý tê liệt mọi người, khiến chúng ta buông tha kiêng kỵ với Lăng Tiếu, để cho Lăng Tiếu có thể an tâm tu luyện?

Lý Nguyên Hóa suy đoán nói.

Lý Quang Hán trầm ngâm một chút nói:

- Ta nghĩ chắc không phải như vậy, làm như vậy mặc dù có thể khiến cho người ta không nhìn thấy sự tồn tại của Lăng Tiếu, nhưng mà mặt mũi của Lăng gia lại bị tước mất, đây cũng là không bù đắp được cái mất.

Lý Nguyên Hóa khoát tay nói:

- Cây tốt được gió rừng thúc giục, nếu như để cho Lăng Tiếu cái thiên tài trăm năm khó gặp này hảo hảo tu luyện, cho dù tổn thất một chút thể diện lại có gì quan trọng, vạn nhất, vạn nhất Lăng Tiếu đột phá Linh Sư giai, đến lúc đó ở Vẫn Thạch thành lại có mấy người có thể làm gì được hắn, như thế Lăng gia lại là tăng thêm một cái đại trợ lực rồi.