Chương 4: Chuốc thuốc Irene

Trong lòng đã có chủ ý, Trần Quân liền cất bước đi vào trong phòng.

"Này, anh làm gì đấy?" Irene thấy Trần Quân không nói năng gì liền nhịn không được hỏi.

"Đi vào thay quần áo rồi đi mua trà sữa cho cô chứ sao."

Trần Quân quay đầu đưa ra vẻ mặt khó hiểu trả lời, sau đó vừa đi vừa không kiêng nể gì tụt chiếc khăn tắm quấn dưới hông xuống, để lộ cặp mông to tròn, bắp đùi săn chắc hút hồn, giữa hai chân còn có thể thấy loáng thoáng một vật gì đó treo lõng thõng.

"Khốn khiếp.." Irene bị hành vi của hắn khiến cho giật mình đỏ rực cả mặt, cô nàng quay đầu nhẹ gắt, sau đó giọng nói liền hòa hoãn hơn. "Được rồi, anh thay đồ mau đi!"

"OK!"

Trong phòng tiếng xột xoạt vang lên, chỉ trong chốc lát mà đối với Irene ngồi bên ngoài dường như là đã trôi qua rất lâu vậy, trong đầu cô nàng không tự chủ nhớ đến thứ đồ lấp ló giữa hai chân Trần Quân mà mới đây trông thấy, cảm giác không khí vô cùng ngột ngạt...

Trong lúc Irene sắp bạo tẩu, Trần Quân liền đã đi ra, lúc này hắn đã mặc vào một chiếc quần jean và một chiếc áo phông trắng thoải mái, trang phục hàng hiệu phối hợp hoàn mỹ tôn lên một cái vóc dáng hoàn mỹ khỏe khoắn năng động, tràn đầy lực lượng.

Ánh mắt Irene không tự chủ được hiện ra một tia say mê, nhưng chỉ trong chốc lát cô nàng đã bừng tỉnh, hắng giọng ho khan.

"Khụ, đi nhanh đi. Nhớ kỹ lá trà phải là Thanh Diệp trà, không được lấy nhầm đâu đấy!"

Trần Quân giống như cười mà không phải cười nhìn nàng, sau đó đút tay vào túi quần nghênh ngang rời đi, trong lúc đó còn khe khẽ huýt sáo.

Bước xuống dưới lầu, xe nhẹ đường quen tìm đến một hàng trà sữa quen thuộc, Trần Quân lấy một phần đồ uống Irene yêu cầu, sau đó hắn liền tìm một cái nhà vệ sinh nam chui vào.

"Hệ thống, mở ra giao diện cửa hàng."

Ý niệm khẽ động, khung cảnh trước mắt Trần Quân liền thay đổi, vô số đồ vật trong nháy mắt bày ra la liệt trước mắt hắn, hoàng kim tán loạn chói mù mắt.

"Mời nhập từ khóa để hệ thống sắp xếp, dễ dàng tìm kiếm hơn." Hệ thống hợp thời lên tiếng.

"Tốt, thuốc tiên tình yêu."

"Không hiểu, mời sử dụng từ ngữ đơn giản dễ hiểu."

"Dmm, thuốc kích dục."

"Ting, các vật phẩm liên quan đến từ khóa thuốc kích dục đã xuất hiện, tổng cộng 74368 kiện vật phẩm, mời ngài cẩn thận xem xét."

Hệ thống im lặng, khung cảnh trước mắt Trần Quân liền đã thay đổi, trở nên đơn giản dễ nhìn hơn.

Hàng tá các ô vuông nhỏ xíu lấp lánh bày ra trước mặt hắn mời gọi, giá cả từ thấp đến cao, sang quý đều có, thấp thì mấy chục mấy trăm điểm danh vọng, cao thì lên tận mấy triệu điểm.

Trần Quân vốn dĩ có 3182 điểm danh vọng, đây là do hắn từ nhỏ đến lớn tích lũy bên trong gia tộc mà có, nếu không phải gia tộc ít người, hoang phế ba năm, còn không được rêu rao ngoại giới, sợ rằng hắn phải có gấp mấy chục lần con số này.

Dù sao, có còn hơn không, Trần Quân cũng không tiếc nuối, hắn biết được một sự việc, nơi này đề cao tu luyện các loại, cho nên giới giải trí đều tương đối nghèo nàn, tùy tiện cóp nhặt một vài ca khúc hay tác phẩm phim ảnh kiếp trước, đưa đến nơi này đều sẽ sinh ra oanh động.

Đến lúc đó, kiếm điểm danh vọng còn có thể thiếu sao.

Sau một hồi loay hoay mò mẫm, Trần Quân rốt cuộc đã có được thứ đồ mình muốn.

Trong tay hắn lúc này là một bình Lam xà huyết, tốn hao của hắn bốn trăm điểm danh vọng mới mua được.

Lam xà huyết phục dụng sẽ tăng cao huyết khí, hơn nữa xà thuộc tính âm, dùng cho nữ giới càng phát sinh hiệu quả tốt. Chỉ là xà vốn tính dâm, Lam xà cũng không ngoại lệ, hơn nữa huyết khí đột nhiên tăng lên không có chỗ phát tiết, trong lòng sẽ bức bối.

Lam xà huyết vốn dĩ không phải thuốc kích dục, nhưng so với thuốc kích dục dược hiệu của nó càng bá đạo hơn, Trần Quân cảm thấy có thứ đồ chơi này cũng đã đủ rồi.

Mị lực bản thân hắn lúc này so với Lam xà huyết cũng không thua kém, hết thảy phối hợp lại, hắn không tin lần này công lược Irene có thể thất thủ được.

Đổ mấy giọt xà huyết vào trong cốc trà sữa mới mua, Trần Quân dùng ngón tay khuấy khuấy một chút, xác định không lộ ra dấu vết, hắn mới cười nhạt đi trở lại phòng.

Trong phòng, Irene lúc này đang nghe điện thoại của người nào đó, giọng nói nàng ỏn ẻn nũng nịu, khác hẳn một trời một vực lúc nói chuyện với Trần Quân.

"Ưm, Phong ca, người ta đã thu xếp xong rồi.."

"Nhớ anh lắm ấy!!"

"Đáng ghét, anh lúc nào cũng tu luyện tu luyện, chả chịu đến thăm em gì cả..."

"..."

Trần Quân thong dong đi vào, đặt ly trà sữa xuống bàn, Irene vừa nghe điện thoại vừa đánh mắt ra hiệu cho hắn cút đi.

Mắt thấy Trần Quân ngoan ngoãn đi vào phòng trong, Irene lúc này mới hài lòng lấy trà sữa nhấp nhẹ một ngụm, hương vị tươi mát ngọt ngào khiến nàng ta nhịn không được lại hút thêm mấy ngụm, thoải mái hết cả người.

Chỉ là, trà sữa còn chưa uống xong, Irene liền giật mình để xuống, bởi Trần Quân lúc này đã đi ra khỏi phòng, trên người hắn mặc mỗi chiếc quần cộc, bên trong hình như còn không có nội y, nơi nào đó căng phồng bắt mắt vô cùng.

"Anh.. Anh..."

"Anh cái gì anh? Đây là nhà tôi, tôi thích mặc sao chả được." Trần Quân bĩu môi nói, sau đó ung dung đi tới tủ lạnh, lấy ra một lon coca, sau đó tu ừng ực một hơi cạn sạch.

Dáng vẻ uống nước của hắn hấp dẫn mê người, nơi yết hầu nhô cao toát ra vẻ nam tính, khóe môi chảy xuống một tia nước, dọc theo gò má chảy xuống lồng ngực rắn chắc.

Ánh mắt Irene nhìn theo tia nước chảy xuống, dần dần trở nên mê ly, trong nội tâm nàng có một luồng khí nóng dâng lên, chậm rãi mà khó cưỡng.

Trần Quân lúc này đã đi tới ngồi đối diện Irene, ánh mắt thâm thúy nhìn vào cô nàng, hai tay trải rộng ra trên ghế sô pha, hiển lộ bờ vai rộng rãi rắn chắc mời gọi.

"Này, em đang nói chuyện với thằng nào đấy?"

Trong điện thoại truyền đến âm thanh khó chịu khiến Irene giật mình tỉnh lại, nàng vội giải thích.

"Là tên quản lý Trần Quân, em họ anh đấy."

"Ồ, tên phế vật đấy sao, bảo nó đừng có chen mõm vào trong khi anh và em đang nói chuyện, nếu không anh cho nó biết tay đấy!"

"Ưm.."

Irene thấp giọng nũng nịu, tiếp tục nói chuyện với Trần Phong, chỉ là ánh mắt nàng ta càng lúc càng không dời được cơ thể hoàn mỹ cùng với gương mặt điển trai của Trần Quân, trong lúc mơ hồ quét xuống đũng quần hắn, nàng liền khẽ liếm liếm môi, dáng dấp phi thường gợi cảm.

Trần Quân biết lúc này thời cơ đã điểm, hắn đứng dậy vươn vai khởi động người, sau đó không chút do dự bước tới, đoạn ngỗ ngược nâng cằm Irene lên, trực diện gương mặt mỹ lệ của nàng.

"Thế nào, ngắm tôi nãy giờ đủ chưa?"

"Cái gì.. Anh..." Irene giật mình suýt chút đánh rơi điện thoại, nơi cằm bị ngón tay hắn chạm đến giống như bị điện giật vậy, toàn thân nháy mắt nóng ran.

Lý trí cố gắng áp đảo dục vọng, Irene hít sâu một hơi, đưa điện thoại qua chỗ khác, nhỏ giọng cảnh cáo.

"Anh muốn chết à, để Phong ca biết được anh dám sờ vào người tôi thì anh chết chắc!!"

"Vậy sao?"

Trần Quân hờ hững nói, hắn rụt tay lại giống như do dự, Irene thấy thế liền thoáng buông lỏng.

Một giây sau đó.

Chiếc quần cộc bao phủ hạ thân Trần Quân đột nhiên tụt xuống, nơi giữa háng hắn, một con quái vật ngủ say giấc giống như nhận được tín hiệu, bỗng nhiên ngẩng đầu vươn mình.

To lớn, mạnh mẽ, gân guốc, nóng bỏng.

Đỉnh đầu rồng đỏ hỏn nhô cao, suýt nữa chạm đến chóp mũi Irene, nơi giữa đầu nó có một dòng chất nhờn nhè nhẹ tiết ra, hương khí ngút trời.

Ánh mắt Irene thoáng chốc mất đi tiêu cự, cánh mũi xinh xắn tham lam hô hấp lấy, bờ môi đẹp thở hổn hển ra.

Điện thoại cũng theo đó rơi xuống trên ghế.

Nàng đã triệt để bị mê hoặc.

"Tốt thôi, tôi sẽ không chạm vào người cô, ngược lại, cô cũng không được chạm vào người tôi nhé."

Trần Quân cười tà nói, nhìn xem người phía trước đã bắt đầu mất đi thần trí, hắn lắc lư cái hông, để cho con rồng thần phía dưới lắc qua lắc lại, mỗi lần nó lắc đi đâu, ánh mắt Irene cũng liền không tự chủ được di chuyển theo đó.

Hai tay Irene không biết lúc nào đã dần dần đưa lên, sau đó chạm đến những sợi gân guốc gồ ghề ở trên thân rồng.

Lòng bàn tay mát rượi ngây ngô cọ xát, mặc dù hơi đơn giản nhưng cũng khiến Trần Quân nhịn không được hừ rên một tiếng tràn đầy khoái cảm.

Nghĩ nghĩ, hắn liền với người xuống, nhặt lấy chiếc điện thoại vẫn đang hiển thị cuộc gọi tới kia.

"Trần Phong phải không, xin chào!"