“...”
Một sự yên lặng bao trùm nơi đây.
Nó diễn ra thật tự nhiên. Chủ nhân của buổi tiệc nói cô ấy có tình cảm với Thái tử, nhưng một người phụ nữ điên rồ khác lập tức chen vào và nói điều tương tự sau đó. Dorothea, bằng một cách nào đó, xoay xở để quay trở lại trạng thái ban đầu, vẫn là trung tâm của mọi sự chú ý. Giữ vững sự tự tin trước mọi rắc rối, khó xử quả là một tài năng thiên bẩm.
Tôi thở dài trong lòng. Maristella tử tế của chúng ta luôn tốt bụng và bảo vệ cho Dorothea mỗi khi có người đưa ra những bình luận ác ý. Đó là vai trò mà tác giả muốn Maristella phải có---là ở bên cạnh nữ nhân vật chính để che đậy những lỗi lầm của cô ta và giúp cô ta gặt hái những khát vọng của mình.
Nhưng tôi chính là Oh Mari, không phải Maristella. Tôi không hề có tí xíu khao khát nào là muốn giúp Dorothea cả.
“Ồ…” Một âm thanh thể hiện sự lúng túng được phát ra từ đôi môi của Odeletta, sau đó cô ấy đáp lại bằng một nụ cười lịch sự. “Tôi hiểu rồi.”
“Đúng vậy đó, Quý cô Odeletta,” Dorothea nói một cách tràn đầy tự hào, không hề có ý định rút lui. “Tôi cũng đã phải lòng Ngài ấy từ ánh nhìn đầu tiên...nhưng hóa ra Qúy cô Odeletta cũng vậy. Cô có khẩu vị tốt đó chứ.”
Dorothea cười khoái trá ra mặt. Nhưng không ai ngoài cô ta cười cả, họ còn không bận tâm đến việc mình đang tham gia một buổi tiệc nữa. Mặc dù vậy, Dorothea có vẻ không quan tâm lắm.
“Vâng, Quý cô Dorothea,” Quý cô Odeletta nói. “Thái tử Điện hạ là một nam nhân có học thức uyên bác và ưa nhìn. Vậy làm sao tôi có thể là người duy nhất thầm thương trộm nhớ Ngài ấy được? Những điều cô vừa nói cũng hợp lý thôi”
Odeletta trông không giống như đang khó chịu, nhưng dường như cô ấy đang che giấu điều đó dưới lớp mặt nạ mình đang diễn. Sự thật thì đoạn sau của cuốn tiểu thuyết có viết là cô ấy khiến Dorothea khá bực mình. Odeletta thừa biết rằng Dorothea không ưa gì mình, theo chiều tương tự, cô ấy cũng không hề thích Dorothea. Tuy nhiên, vai trò của Odeletta là một kẻ tội đồ khiến cô ấy càng ghét những người phụ nữ khác hơn. Một kẻ xấu trong câu chuyện là rất cần thiết, vậy nên đây là điều không thể tránh khỏi.
“Như cô biết đó, Thái tử cũng đã đến cái tuổi mà Ngài ấy không thể trì hoãn việc hôn sự được nữa. Ngài ấy càng ngày càng trưởng thành rồi.” Odeletta kết thúc cuộc trò chuyện bằng một nụ cười hòa nhã. “Điều ước của tôi là Ngài ấy có thể kết hôn với một đối tượng tốt, cho dù người đó là ai đi nữa.”
“Tôi cũng vậy, Quý cô Odeletta. Cô không nghĩ đó là điều ước của mọi tầng lớp quý tộc à?” Dorothea nói và cười vang thêm một lần nữa, và tôi chỉ muốn hét vào mặt ả ta là ‘Cô bị điên à, Rothe? Làm ơn dừng lại đi!’ Nhưng nếu như tôi làm vậy, cô ta có thể sẽ nói, “Tại sao, Marie. Chuyện này thú vị mà.” Hết thuốc chữa với cô ta rồi.
Odeletta cúi đầu chào nhẹ và lịch sự xin phép cáo lui. “Tôi nên đi đến bàn tiệc khác rồi. Tôi hi vọng cô sẽ tiếp tục tận hưởng buổi tiệc cùng với mọi người.”
Cô ấy vẫn giữ sự điềm tĩnh, hòa nhã của mình đến phút cuối cùng, sau đó, sau khi cô ấy rời khỏi, những cuộc trò chuyện của các bàn tiệc lại tiếp diễn. Tôi nhìn vào Dorothea, người vừa tham gia cuộc trò chuyện vô cùng sôi nổi vừa rồi. Nhưng mà, tôi để ý thấy cô ta đang hờn dỗi, trừng mắt nhìn về Odeletta, người đang nói chuyện với một nhóm khác ở bàn tiệc khác.
Tôi thở dài một lần nữa. Mặc dù sự kiện này không có giống như miêu tả trong cuốn tiểu thuyết cho lắm, nhưng tác giả đã viết cuộc chạm trán giữa Dorothea và Odeletta như một chiến tích cho nữ chính. Tác giả dường như thích việc Dorothea thổ lộ tình cảm của mình cho Thái tử và chế nhạo Odeletta.
“Tại sao cậu làm vậy?” Dorothea hỏi khi chúng tôi đang trên đường quay trở lại chiếc xe ngựa.
“Làm cái gì?” Tôi đáp lại.
“Sự việc vừa rồi,” Dorothea phàn nàn trong lúc lau môi của mình. “Tại sao cậu không đứng về phía tôi?”
“Ý cậu là khi cậu nhắc về Thái tử?”
“Đúng vậy, sau đó nữa!”
“Rothe, cậu nghĩ tôi nên nói cái gì?” Tôi thú thật khá tò mò về câu trả lời của cô ta, cái mà không được nhắc đến trong quyển sách.
Cô ta không hề do dự mà trả lời. “Có rất là nhiều điều. Ví dụ, ‘Thái tử Điện hạ có vẻ rất hứng thú với Qúy cô Dorothea đây’ hoặc ‘Thật ra, tóc của Qúy cô Dorothea trông tuyệt hơn hẳn của cô đó’ hay ‘Thái tử Điện hạ đã nói là Ngài ấy thích những phụ nữ giàu có.’ Những điều như vậy đó.”
“...”
Cái kẻ ngốc nghếch này đang nói cái gì vậy?
“Cậu nghiêm túc đó chứ, Rothe?” Tôi hỏi trong vẻ sửng sốt.
Dorothea gật đầu. Chà, thật điên rồ.
“Nếu như tôi thật sự nói những lời đó, cả hai chúng ta đều đã bị chôn sống rồi. Cậu bị mất trí rồi à?” tôi nói ngay.
“Cậu đang nói cái gì vậy? Nó không hề sai.”
“Vậy nếu nó không sai, tại sao cậu không tự nói đi?”
“Cái gì?” cô ta nói không nên lời.
“Tôi có lẽ chưa nghĩ đến điều đó trong trường hợp này. Vậy sao chính cậu không tự nói ra?"
"Đó là nhiệm vụ của cậu, không phải của tôi, Marie."
"...Cái gì?" Câu từ của cô ta khiến đầu óc tôi choáng váng.
"Tôi chỉ cần ai đó giúp tôi thôi," cô ta giải thích. "Nếu như tôi tự nói ra, vậy thì hình ảnh của tôi trong mắt mọi người...sẽ không được tốt đẹp."
"..."
Làm cách nào mà con người này có thể tồn tại trên đời này được? Tôi câm lặng chớp mắt nhìn cô ta. Ngay cả khi Maristella không bị hành quyết, cô ấy có lẽ đã chết sớm vì bị căng thẳng, áp lực rồi. Tôi chắc chắn vì điều đó. Không, liệu ngay từ đầu Maristella có nhận ra hoàn cảnh này rất áp lực không?
Tôi liền nở một nụ cười giả tạo. "Nếu như cậu tự tin nói một điều gì đó, tôi chắc là danh tiếng của cậu sẽ vẫn còn đó thôi, Rothe!"
"Đúng vậy, nhưng! Hôm nay cậu đã rất lạnh lùng với tôi," Dorothea càu nhàu, hoàn toàn không để ý đến việc cô ta đang càng ngày càng thô lỗ. Tôi không thể nào tập làm quen với con người này được. Đầu tiên cô ta bảo tôi thắt lại cái ruy-băng cho cô ta, sau đó là chuyện này.
"Tôi nghĩ cậu cư xử rất lạ ngày hôm nay, Marie," cô ta thỏ thẻ.
"..."
Người bất thường chính là những người xem người bình thường là bất bình thường. Nhưng vẫn quá sớm cho tôi để nói điều đó, nên tôi đành để dành sự ăn miếng trả miếng cho cô ta sau. Thay vào đó, tôi nói như thế này. "Tôi lúc nào cũng vậy mà, Rothe."
"Không, Marie." Dorothea lắc mạnh đầu mình. "Cậu không như thế này trước đây."
"Trước đây tôi thế nào?" Tôi hỏi mà vô cùng tò mò. Nói đúng ra, tôi muốn biết Dorothea nghĩ gì về Maristella, mặc dù tôi cũng chả trông đợi gì ngoài sự giả vờ và không lịch thiệp của cô ta.
“Cậu không hành xử như này trước đây. Cho đến lần cuối chúng ta gặp nhau, cậu vẫn luôn lo lắng cho tớ. Cậu chưa bao giờ lạnh nhạt như vậy.”
“Tôi vẫn chỉ nghĩ mỗi về cậu, Rothe,” tôi nói dối, nhưng Dorothea có vẻ không tin lắm. “Tôi đang cố gắng chăm sóc cậu theo cách hợp lý nhất đó.”
“Nếu cậu thật sự lo lắng cho tôi, thế tại sao cậu chỉ ngồi yên tại đó như thế?”
“Cách nhìn nhận việc ‘chăm sóc cậu’ khác so với góc nhìn ‘chăm sóc cậu’ của tôi. Tôi làm theo cách riêng của mình. Còn cậu làm theo cách của cậu. Như vậy không tốt hơn sao?”
“Tại sao cậu không thể làm theo cách của tôi?” cô ta khăng khăng.
Tôi cố gắng hết sức kiên nhẫn với cô ta. “Tôi không phải cậu, và tôi có những chính kiến của riêng mình. Tôi chỉ thuận theo tự nhiên, hành động theo bản năng, theo suy nghĩ của mình thôi, Rothe. Tôi không phải con rối của cậu, tôi là một cá thể đang sống. Cậu hiểu điều này mà, đúng không?”
“...”
Dorothea ngậm miệng lại như thể cô ta không thể tìm được từ nào có thể bắt bẻ được tôi. Nhưng trong thực tế, tôi nghĩ cô ta đang có suy nghĩ như sau, ‘Bộ cậu không thể cứ sống như con rối của tôi được à?’ Cô ta ắt hẳn nghĩ rằng chỉ cần dành một chút xíu sự tôn trọng cho nhau là đủ rồi.
“Thưa Qúy cô Dorothea, chúng ta đã tới nơi rồi,” người lái xe ngựa thông báo.
Dinh thự nhà Bellafleur khá gần với dinh thự nhà Trakos. Tôi cười và chào tạm biệt Dorothea.
“Tạm biệt, Rothe.”
“...Tạm biệt.”
Thật mừng là cô ta vẫn còn biết cách hành xử một chút. Chứ nếu đúng theo tính cách của cô ta thì tôi nghĩ tôi đã bị cô ta bảo câm miệng và đuổi tôi đi.
Không lâu sau đó, cỗ xe ngựa chở Dorothea về nhà cô ta, và khi tôi thấy cỗ xe ấy dần dần mất dạng, tôi mỉm cười. Tôi biết là cô ta vẫn sẽ dính với tôi ngay cả khi hai đứa vừa cãi nhau một trận xong.
Bởi vì Dorothea không thể làm gì thiếu Maristella được.
“A, cô đã về rồi, Qúy cô của tôi?”
Ngay khi tôi bước vào nhà, tôi nghe tông giọng cao vút của Florinda và nhìn cô ấy bước nhanh về phía tôi.
“Sao chị lúc nào cũng chào đón tôi nhiệt tình như thế Florinda?” Tôi hỏi cùng với một nụ cười gượng gạo.
“Tôi lúc nào cũng chào đón cô như vậy mà,” chị ấy vừa trả lời vừa nhún vai, và tôi quyết định sẽ diễn như bình thường hết sức có thể. Sự thật thì thử thách lớn nhất của tôi không phải là buổi tiệc trà buồn cười mà tôi đã tham dự trước đó, hay cái kẻ ung thư kia, cái đứa gọi tôi là bạn thân của cô ta.
Mà chính là căn nhà này. Không hề có sự miêu tả nào về những thứ xung quanh Maristella trong quyển sách. Theo những gì tôi nhớ được thì cái tên Florinda chỉ được nhắc đến có vài lần. Tôi nên được tán thưởng vô tận vì đã nhớ đến sự kiện không quan trọng này.
Trong mọi trường hợp thì đó là tất cả những điều tôi biết, và tôi không hề tí gợi ý gì về hoàn cảnh nơi Maristella đã lớn lên, bầu không khí trong gia đình Bellafleur ra sao, hay thậm chí cô ấy có anh, chị, em họ không nữa. Tác giả nguyên gốc thậm chí còn chả thèm bận tâm đến việc đề cập đến nó. Duy chỉ có một điều tôi biết đó là cô ấy đã không phải chịu cảnh mồ côi sớm.
“Chị ơi!”
Một giọng nói lạ hét thủng đôi tai của tôi. Cùng với phản ứng bối rối, tôi quay đầu về hướng vừa phát ra âm thanh đó. Một bé gái tóc vàng hoe đang chạy về phía tôi. Tôi lùi lại vài bước, giật mình hoảng hốt, nhưng con bé vẫn không chạy chậm lại. Cô bé này là ai đây?
Florinda, người đang đứng kế bên tôi, dừng con bé lại. “Ôi cưng ơi, Qúy cô Martina. Em sẽ bị thương đó.”
“Nhưng em rất vui khi được thấy chị ấy!” Cô gái vừa có tên Martina đó quay về phía tôi cùng một biểu cảm tỏa nắng. “Chị ơi, chị về rồi!”
“Hả? Đúng rồi ---”
“Chị lại đi chung với Qúy cô Cornohen nữa à?” cô bé nói, giọng con bé dè chừng, đề phòng.
Tôi rất muốn nói dối, nhưng tôi quyết định sẽ thành thật với con bé. “Đúng vậy.”
“Eo, chị lại gặp cô ta một lần nữa!” Biểu hiện nhăn nhó của Martina như thể con bé rất ghét cái việc tôi đi gặp Dorothea vậy. Tôi chăm chú quan sát, nghiên cứu cô bé xinh xắn như búp bê này trong khi con bé đang nghiến chặt răng mình. Theo đánh giá của tôi dựa vào những việc vừa xảy ra, đây chắc chắn là em gái bé bỏng của Maristella. Con bé chắc ghét việc Maristella gặp gỡ Dorothea lắm, con bé chắc chắn đã nhận ra sự đạo đức giả của Dorothea từ trước rồi.
Quá tệ là Maristella không thể nhận ra điều này cho đến khi quá trễ.