Chương 8: Xích Hỏa Ma Hầu

Hiện nay Lục Sát Chi Tru mới cấp 1 mà thôi. Nếu dựa vào lời nói của Tiểu Quy thì Ngô Thiên cũng đã hiểu vì sao rồi. Lục Sát Chi Tru do đã mất đi thị giác nên đã mất đi khả năng săn mồi và phải ăn lá cây để sống sót.

Chính vì điều đó cho nên các kỹ năng hỗ trợ đều đạt cấp tối đa trong khi kỹ năng chiến đấu lại chưa hề được đụng đến.

Ngô Thiên chậm rãi đưa tay sờ lên đầu của Lục Sát Chi Tru sau đó cười nói:

“Ngươi yên tâm, hiện nay ngươi đã gia nhập vào chúng ta thì ta sẽ ngươi đến đỉnh cao của thế giới này.”

“Ta hiện nay đã không còn lo lắng gì nữa rồi, cho nên sao không liều một lần đi chứ, ít nhất còn đở hơn ở nơi này.” Lục Sát Chi Tru nói.

Ngô Thiên nghe vậy thì mỉm cười. Vốn dĩ Lục Sát Chi Tru không có khả năng dễ dàng thuyết phục đến vậy, nhưng may mắn là kỹ năng Khống Thủy của Ngô Thiên đúng lúc đã đạt đến được Lv.3 cho nên hắn đã đến khả năng mới.

Đó chính là hắn có thể điều khiển nước trong máu huyết của người khác. Hắn không thể tự do điều khiển vì cấp độ còn thấp. Nhưng những tác động nhỏ hắn vẫn có thể làm được. Ví dụ như vừa rồi hắn đã cho tăng tốc độ huyết áp của Lục Sát Chi Tru từ đó dẫn đến cảm xúc dân trào bên trong cơ thể của Lục Sát Chi Tru, hơn nữa nhờ vào kỹ năng Hắc Thủy hắn đã có thể đưa vào một số ít cảm xúc tiêu tực vào tâm trí của Lục Sát Chi Tru sau đó phối hợp với một chút lời nói thì hắn đã có thể dễ dàng thu lấy được Lục Sát Chi Tru.

“Đúng rồi, ta cũng nên đặt cho ngươi một cái tên nhỉ, dù sao tên dài quá gọi cũng không thông thuận. Sau này gọi ngươi là Tiểu Chu được rồi.” Ngô Thiên cười nói.

Tiểu Quy: ( ̄ヘ ̄) !

Tiểu Hải Dương: ( ̄ヘ ̄) !

Tiểu Chu vì không quan tâm quá đến vấn đề tên gọi nên cũng đồng ý ngay. Dù sao nó cũng không quá quan trọng.

“Vậy còn kẻ nào nữa không?” Ngô Thiên hướng về Tiểu Quy hỏi.

“Còn 2 tên nữa.” Tiểu Quy nói.

“Được, à đúng rồi, ta muốn hỏi một câu nữa. Hòn đảo này rốt cuộc là như thế nào a? Ta cảm giác nó không giống như một hòn đảo bình thường.” Ngô Thiên nói.

“Theo như thông tin ta biết được, thì nơi này đã tồn tại từ thời sơ khai đến giờ nên nó được gọi là Cổ Lâm Đảo thôi.” Tiểu Hải Dương nghiên đầu nói.

“Này cô bé, đã bao lâu rồi ngươi chưa được đến thế giới này?” Tiểu Quy lên tiếng nói.

Tiểu Hải Dương nghe vậy thì hơi chột dạ nói:

“Thật ra đây chính là lần thứ hai ta đến thế giới này.”

“Thân là một Tinh Linh dẫn đường mà lại là lần lần thứ đến thế giới này. Thật không ngờ từ khi sinh ra đến giờ ta mới nghe đến có một Tinh Linh dẫn đường như vậy. Theo ta biết thì Tinh Linh dẫn đường được khai sinh ra cùng thời thế giới này khai sinh ra mà.” Tiểu Chu lên tiếng nói.

Nghe câu này thì Tiểu Hải Dương xấu hổ không thôi. Ngô Thiên nghe vậy thì xoa đầu Tiểu Hải Dương sau đó cười nói:

“Đó là do những người kia chưa biết được giá trị của Dương Dương mà thôi. Đợi sau này ta sẽ cho các ngươi biết vì sao ta chọn cô bé này.”

Tiểu Quy và Tiểu Chu nghe vậy cũng không nói về Tiểu Hải Dương nữa mà lên tiếng nói:

“Thật ra nơi này từ lâu lắm rồi đã trở thành bãi rác của các tộc cấp cao trên thế giới này, hầu như những gì rác rưỡi nhất trên thế giới đều bị ném về nơi này. Cho nên nơi này có vô số những kẻ bị Đào Thải giống chúng ta, nhưng mà những kẻ kia không may mắn đến vậy đều bị săn đuổi giết chết.

Hiện nay tại đảo này chỉ còn lại duy nhất 4 cá thể bị Đào Thải mà thôi. Cách đây 100 năm thì nơi này đâu đâu cũng gặp những kẻ bị Đào Thải, nhưng rồi khi những bộ tộc kia gửi đến những kẻ Dọn Dẹp thì những kẻ bị Đào Thải khác dần dần bị sát hại toàn bộ.” Rùa Nhỏ nói.

“Thì ra là vậy, quả nhiên người của thế giới này vô cùng ghét bỏ các ngươi a.” Ngô Thiên cười nói.

Sau đó hắn hướng về Tiểu Quy nói:

“Vậy bây giờ chúng ta đi gặp kẻ tiếp theo thôi.”

Tiểu Quy gật đầu sau đó tiếp tục đi về phía khác, Ngô Thiên mấy người cũng liền đi theo. Vừa đi Ngô Thiên vừa hướng về Tiểu Chu ngồi trên vai mình nói:

“Tiểu Chu, ngươi có thể tiếp thu những cặp mắt của những chủng loài khác không?”

“Có thể, đó là đặc tính của tộc Nhẫn Đồng, nhưng mà bộ tộc Nhẫn Đồng trước giờ đều vô cùng kiêu ngạo mà chỉ tin tưởng mà đôi mắt của tộc mình mà xem thường những đôi mắt của tộc khác.” Tiểu Chu nói.

“Ta hiểu ồi, nếu vậy thì ta có thể khôi phục lại thị giác cho ngươi được rồi.” Ngô Thiên cười nói.

Mấy người đi một lúc thì liền dừng lại. Lúc này Tiểu Quy hướng về Ngô Thiên nói:

“Ngươi còn nhớ ta nói rằng từ có những kẻ dọn dẹp đến đây để tiêu diệt toàn bộ chúng ta không?”

Ngô Thiên nghe vậy thì gật đầu, Tiểu Quy nghe vậy thì nói tiếp:

“Nhưng cuối cùng vẫn vẫn còn 4 người chúng ta sống sót, nguyên nhân đầu tiên là chúng ta lẫn trốn nhờ vào các kỹ năng của Lục Sát Chi Tru. Thứ 2 là chúng ta một lực chiến đấu được xem như là mạnh nhất trong số các kẻ bị Đào Thải như chúng ta.”

Ngô Thiên nghe vậy thì liền hứng thú.

Loạt xoạt!!

Bỗng nhiên lúc này một bóng đen liền xuất hiện phía trên đầu Ngô Thiên sau đó lao thẳng về phía hắn.

Phanh!!

Nhưng một lớp băng liền xuất hiện sau đó cản lại đòn tấn công của bóng đen kia.

Vụt!!

Ngô Thiên nhanh chóng lui lại sau đó lên tiếng nói:

“Tiểu Chu, tạo một lớp lưới nhện trước mặt!”

Tiểu Chu bởi vì không nhìn thấy đường nên chỉ làm theo những gì Ngô Thiên nói mà không xác định gì cả.

Xoạt!!

Một lớp lưới nhện liền xuất hiện ngay trước mặt, Ngô Thiên nhanh chóng dùng nước bao quanh những chiếc lưới này rồi đóng băng lại. Hắn dùng tay đẩy mạnh về phía trước!

Phanh!

Lớp lưới băng giá lao thẳng về phía bóng đen đang đứng trên cành cây. Bóng đen kia không hề bỏ chạy mà dùng vật thể trong tay đánh mạnh về phía lưới băng.

Răng rắc!

Lưới băng liền bị phá hủy ra thành từng mảnh!

“Checkmate!”

Ngô Thiên nhếch mép lên, sau đó hắn liền nắm chặt bàn tay lại.

Những mảnh băng kia liền lần nữa hóa lỏng sau đó lao về phía bóng đen kia rồi lần nữa hóa cứng.

Éc!!

Bóng đen kia liền bị trói chặt lại, nó chỉ kịp kêu lên một tiếng sau đó rơi xuống đất. Ngô Thiên đưa tay ra, trên lòng bàn tay của hắn liền xuất hiện một mũi tên băng xoay vòng với tốc độ cực nhanh. Hắn muốn diệt sát kẻ địch nhanh nhất có thể, Ngô Thiên không muốn chừa lại bất cứ tia uy hiếp nào cho dù là nó vô cùng nhỏ nhoi.

“Khoan đã!” âm thanh của Tiểu Quy nhanh chóng vang lên!

Phăng!!

Mũi tên băng dừng lại cách con mắt của bóng đen kia chỉ vài milimet! Ngô Thiên quay qua bên cạnh thì thấy Tiểu Quy đang cố gắng chạy đến nhanh nhất có thể, khi thấy vẫn chưa có án mạng thì Tiểu Quy liền thở phào nhẹ nhõm sau đó nói:

“Hắn chính là kẻ ta định nói với ngươi! Kẻ sở hữu chiến lực mạnh nhất trong những kẻ bị Đào Thải! Xích Hỏa Ma Hầu!”

Ngô Thiên nghe vậy thì không thu lại băng tiễn mà chậm rãi quan sát kẻ kia. Lúc này hắn mới nhìn thấy được đó thực chất là 1 con khỉ, chỉ là con khỉ này to bằng một đứa trẻ lên 3, toàn thân lông tóc đều là 1 màu đỏ, ánh mắt của nó như của một con độc xà vậy.

“Là Xích Hỏa Ma Hầu sao?” Tiểu Chu trên vai của Ngô Thiên cũng lên tiếng nói.

Bởi vì nàng không nhìn thấy đường được cho nên chỉ có thể thông qua nghe ngóng mà xác định phương hướng.

Xích Hỏa Ma Hầu ban đầu nhìn thấy Tiểu Quy đã là kinh ngạc vô cùng bây giờ nó nhìn thấy Tiểu Chu thì càng thêm kinh ngạc.

“Xích Hỏa Ma Hầu, hắn là đồng bạn mà không phải địch nhaan, chúng ta là đi chung một chỗ.” Tiểu Quy hướng về phía Xích Hỏa Ma Hầu nói.

Xích Hỏa Ma Hầu thấy vậy thì cũng lui lại địch ý của mình, Ngô Thiên thấy vậy cũng chậm rãi thả ra Xích Hỏa Ma Hầu, tuy vậy những sợi tơ được bọc trong nước vẫn lơ lững xung quanh Ngô Thiên.

“Để ta giới thiệu lại, tên này là Xích Hỏa Ma Hầu, là con lai của Đấu Tượng và Diêm La. Đấu Tượng thì ngươi biết rồi còn Diêm La là một trong những tộc lớn ở dưới Địa Giới.

Còn đây là kẻ mà ta vừa ký kết khế ước, ta hôm nay đến để mời Xích Hỏa Ma Hầu ngươi gia nhập vào chung với chúng ta.” Tiểu Quy hướng về 2 bên bắt đầu giới thiệu.

Sau một lúc thì Ngô Thiên và Xích Hỏa Ma Hầu coi nhưng cũng có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau.

“Ta thật không hiểu, vì sao trong khi toàn bộ người trên thế giới này quay lưng lại với chúng ta thì ngươi lại chấp nhận chúng ta?” Xích Hỏa Ma Hầu hướng về Ngô Thiên hỏi.

“Đơn giản thôi, vì ta có thể nhìn thấy được vàng trong bãi rác mà không giống như những kẻ khác chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà liền phán định đúng sai.” Ngô Thiên mỉm cười nói.

Bởi vì tính cách của mỗi kẻ là khác biệt nhau cho nên Ngô Thiên không thể sử dụng cùng một lí do cho nhiều mục tiêu khác nhau. Mà hắn phải có nhiều loại chiến thuật khác nhau để đối phó với những loài này.

Đầu tiên Ngô Thiên cần phải tìm hiểu về cuộc đời bọn chúng, sau đó thông qua nói chuyện rồi suy đoán ra tính cách rồi áp dụng chiến thuật hợp lí. Tiểu Quy và Tiểu Chu đều bị hắn tóm lấy như vậy. Nhưng diễn biến tiếp theo liền khiến cho Ngô Thiên bị bất ngờ!

“Vậy sao, được rồi, ký khế ước thôi.”

Tiểu Quy:@@!

Tiểu Chu: @@!

Tiểu Hải Dương: @@!

“Hưm....ngươi quyết định khá nhanh nhỉ?” Ngô Thiên xoa cằm nói.

Dĩ nhiên hắn là không đồng ý ngay vì hắn đã xuất hiện một tia nghi ngờ. Một khi hắn đã nghi ngờ thì không bao giờ làm.

“Ta quyết định là do có hai nguyên nhân chính. Đầu tiên là Thánh Ảnh Song Quy và Lục Sát Quỷ Chu đã chấp nhận ngươi mà ta thì biết quá rõ hai tên này nên cũng tin được phần nào, nguyên nhân thứ hai chính là ngươi phải mang theo Bổng Bổng.” Xích Hỏa Ma Hầu nói.

“Bổng Bổng?” Ngô Thiên nhướng mày hỏi.

“Là kẻ cuối cùng trong số những kẻ bị Đào Thải chúng ta, hắn ta đang được Xích Hỏa Ma Hầu chăm sóc.” Tiểu Chu nói.

“Vậy sao? Nếu vậy thì có thể cho ta gặp hắn được không?” Ngô Thiên mỉm cười nhẹ nhàng nói.

Xích Hỏa Ma Hầu nghe vậy thì liền đứng lên sau đó đi qua một bên. Ngô Thiên không đi theo mà vẫn ngồi yên tại chỗ chờ đợi. Một lúc sau thì Xích Hỏa Ma Hầu trở lại. Chỉ là lúc này trong tay của nó đã mang theo một con côn trùng.

Nhưng mà đó không phải là một con côn trùng bình thường mà nó là một con sâu lớn bằng với Xích Hỏa Ma Hầu.