Vừa rồi nhìn thấy những ngự xà nô và đám độc xà mà Bạch Đà sơn trang đem đi phô trương thanh thế, Dương Quá Hoàng Dung hai người đều dị thường ngạc nhiên, bây giờ trong lúc đang rời đi, hai người vẫn còn mải mê đàm luận về độc xà của Bạch Đà sơn trang.
Dương Quá nhớ đến nghĩa phụ Âu Dương Phong của mình, Âu Dương Phong những năm gần đây điên điên khùng khùng, sớm đã quên Bạch Đà sơn trang, hắn thậm chí quên luôn cả tên của mình , một đời tông sư biến thành bộ dạng như thế này, không thể không làm cho người ta cảm thán. Mà tạo thành hết thảy kết quả như vậy chính là nhờ người phụ nữ đang đi bên cạnh mình lúc này, tuy nhiên thân phận của nàng lúc này cũng sắp trở thành một trong những lão bà của mình, thế sự khó lường, Dương Quá trong lòng cười khổ không thôi.
Hắn lôi tay Hoàng Dung, nhớ dến cảnh kích tình giữa sông vừa rồi, con heo trong lòng không kiềm nổi lại bắt đầu rục rịch, vừa rồi tưởng chừng đã thịt được Hoàng Dung, ai ngờ giữa đường lại bị bầy tiểu trùng kia phá đám.
Bắt đầu ma trảo của Dương Quá lại không thành thật, hắn từ bên hông Hoàng Dung nhẹ nhàng vuốt dần xuống kiều đồn no tròn của nàng, dọc theo đường đi tinh tế thưởng thức. Sắc mặt Hoàng Dung chuyển hồng, hô hấp dồn dập, dục tình vừa nãy bị dập mất lúc này lại có dấu hiệu rục rịch trở lại, nàng khẽ lườm yêu hắn, tốc độ hai người cũng chầm chậm lại.
Tuấn mã của cả hai đã bị độc xà thôn phệ, bọn họ không có cách này khác đành phải đi bộ về phía nam, Hoàng Dung vẫn đang chuẩn bị đi mượn thêm 2 con ngựa, bây giờ lại bị Dương Quá chọc cho ý loạn tình mê, đầu óc nàng một mảng mông lung nên đã đem truyện đi thâu ngựa quẳng lên 9 tầng trời.
Dương Quá trong lòng thầm than thở, Hoàng Dung xinh đẹp, thân thể càng đẹp hơn, đàn bà như vậy thế mà lại thuộc về chính mình, tùy ý để cho mình đến khi dễ, lão Thiên thật sự đang có âm mưu gì a.
Nghĩ đến chuyện động tình, Dương Quá nói với Hoàng Dung:" Dung nhi, ta đời này nhất định sẽ hảo hảo quý trọng ngươi, không cho ngươi chịu bất cứ ủy khuất gì!" Hoàng Dung sắc mặt ửng đỏ gật đầu nói:" Phu quân, Dung nhi cũng vĩnh viễn thuộc về ngươi."
Dương Quá trong lòng một trận ngọt ngào, nói với Hoàng Dung:" Dung nhi ngoan, gọi thêm vài tiếng phu quân cho ta nghe đi nào." Hoàng Dung mắc cỡ cúi đầu, nhẹ giọng gọi liên tục:" Phu quân, phu quân, hảo phu quân......"
Dương Quá mừng rỡ, hai người càng đi càng chậm, con dê trong người Dương Quá như muốn đạp banh đũng quần hắn nhảy ra ngoài, tay phải hắn thỉnh thoảng lại vuốt lên mông Hoàng Dung du ngoạn khắp nơi, cảm thụ da thịt mịn màng căng tròn của nàng qua lớp vải mỏng, hắn cảm thấy càng ngày càng sắp không chịu được trong lòng lúc này chỉ có chịch và chịch.
Hoàng Dung cũng ngượng ngùng vô cùng, nàng bây giờ cơ hồ một nửa thân thể đều dính sát vào người hắn, thân thể đã sớm bị hắn rờ đến mức nhũng cả người ra, hai mắt của nàng một mảnh mông lung, thậm chí nàng có thể cảm thấy phía dưới tiểu khố của mình lại bắt đầu ươn ướt.
Hai người đi với tốc độ thật chậm, một lát sau, Dương Quá Hoàng Dung đột nhiên cảm giác thân thể có chút phát lãnh, trong không khí mơ hồ có mùi huyết tinh truyền đến, hai người đang ý loạn tình mê đều giật mình tỉnh táo trở lại.
Xa xa truyền đến những tiếng run nhẹ nhàng, Dương Quá trong lòng cả kinh, nói với Hoàng Dung:" Dung nhi, xà quần của Bạch Đà sơn trang như thế nào nơi này cũng còn xuất hiện?"
Hoàng Dung thân thể cũng căng thẳng, nàng biết xà quần này vô cùng đáng sợ, lập tức nói với Dương Quá:" Phu quân, chúng ta mau nhanh chóng rời đi, nếu là lâm vào xà quần như vậy chắc chắn là cửu tử nhất sinh."
Dương Quá gật đầu, tay phải thoát khỏi cặp kiều đồn no tròn của Hoàng Dung nắm lấy tay nàng, hai người triển khai khinh công, rất nhanh hướng ngược hướng xà quần chạy đi.
Xa xa lão già râu tóc bạc trắng đứng nhìn thân ảnh Dương Quá Hoàng Dung, chứng kiến cả hai khinh công cao cường, trong lòng hắn càng khẳng định suy đoán của mình, chỉ là tên nam tử kia cùng Hoàng Dung thân mật như vậy, chẳng lẻ lại là phu quân của nàng, Quách Tĩnh?
Hắn sớm đã đuổi theo Dương Quá Hoàng Dung, tại xa xa bố trí hết thảy mọi thứ, bây giờ cũng không sợ Dương Quá Hoàng Dung chạy trốn, chỉ là cười lạnh xem xem hai người làm sao ứng phó.
Dương Quá Hoàng Dung đi phía trước một khoảng, vừa mới thở phào nhẹ nhỏm, phía trước đột nhiên xuất hiện một đầu rắn màu bạc, đây là một con rắn nhỏ màu bạc, nó nhìn thấy 2 người bèn xông tới tấn công.
Dương Quá vung tay chém con rắn thành hai nửa, trong lòng trầm xuống, phía trước rậm rạp một mảng, dĩ nhiên tất cả đều là loại rắn nhỏ màu bạc này, những con rắn nhỏ này đến vô ảnh đi vô tung, trúng trú ở đây lại có thể không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Hoàng Dung cũng nhíu mày, nói với Dương Quá:" Phu quân, chúng ta đi về hướng đông!" Bọn họ từ phương bắc mà đến, bây giờ nam bắc hai phía đều có Bạch Đà sơn trang độc xà, chỉ còn lại có 2 hướng, Hoàng Dung lập tức tuỳ tiện lựa chọn một phương hướng, chỉ hi vọng phía trước không tiếp tục xuất hiện độc xà.
Dương Quá kéo tay Hoàng Dung , không chút do dự hướng về phía đông chạy đi, hai người đều là nhất lưu cao thủ trong chốn giang hồ , khinh công đều vô cùng bất phàm, giờ phút này toàn lực thi triển, nhanh như phi mã, tuy nhiên vừa đi được một đoạn, cả hai đều khựng lại, rõ ràng rậm rạp phía trước cũng là một bầy rắn độc.
Dương Quá Hoàng Dung nhìn nhau một cái, đều cảm giác có chút không ổn, bầy rắn độc này từ khắp bốn phương tám hướng đến vây quanh mình như đã được sắp đặt trước, chẳng lẽ thật sự chuyện Âu Dương Vân Thanh đã bị bại lộ?! Dương Quá cắn răng, lôi tayHoàng Dung nói:" Dung nhi, hướng tây!" Hai người triển khai khinh công, bước nhanh về phía tây chạy đi.
Quả nhiên nơi này cũng nhun nhúc những con rắn độc đủ loại màu sắc, độc xà bò ngổn ngang trên mặt đất, cái đầu tam giác không ngừng phun ra nuốt vào chiếc lưỡi màu đỏ.
Dương Quá thân thể có chút phát lãnh, không nghĩ đến hôm nay dĩ nhiên gặp được Bạch Đà sơn trang độc xà vây quanh tại thảo nguyen rộng lớn này, xem bộ dáng cũng không phải trùng hợp, đối phương nhất định trước đã đem rắn chạy tới nơi này, đáng tiếc chính mình vừa rồi chỉ lo hú hí cùng Hoàng Dung, bây giờ rốt cuộc lâm hiểm cảnh thế này!
Hoàng Dung cũng cảm giác không ổn, trong tình huống này, cho dù nàng có trí tuệ cao siêu đến đâu cũng không phát huy nỗi tác dụng, những con độc xà lãnh huyết này sẽ không nghe lời của nàng.
Phía sau bầy độc xà là mười mấy tên ngự xà nô, lúc này trong miệng chúng vang lên những tiếng huýt sáo kì dị, xà quần bắt đầu chậm rãi di động đứng lên.
Dương Quá nhẹ nhàng nắm tay Hoàng Dung hỏi:" Dung nhi, ngươi sợ sao?" Hoàng Dung hai mắt nhìn về phía Dương Quá, trong mắt tràn đầy nhu tình, nàng nhẹ giọng nói:" Có thể cùng bên cạnh phu quân, coi như là có bị độc xà giết chết, ta cũng không có chút nào tiếc nuối!" Thanh âm của nàng tuy nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa trong đó lại là một cỗ kiên định không tưởng.
Dương Quá ha ha cười to, nói:" Hảo, chúng ta cùng những tiểu trùng này đấu một trận!" Dừng một chút, hắn lại nói:" Dung nhi, chúng ta đồng sanh tử, cộng hoạn nạn!"
Hoàng Dung bị hào khí của hắn lay động, trong lòng cũng không có một tia sợ hãi, cất cao giọng nói:" Đồng sanh tử, cộng hoạn nạn!" Nàng rút ra bên hông một cây trúc bổng, có chút điều tức, vận nội lực khắp toàn thân.
Đợt độc xà đầu tiên bắt đầu phóng đến, trước hết chính là ba con độc xà xanh lục, đó là thanh phúc độc xà cấp thấp nhất của Bạch Đà sơn trang, tuy không phải loại cương hãn nhất nhưng lại là loại có số lượng nhiều nhất, chuyên môn được sử dụng để đánh quần chiến.
Dương Quá phách không chưởng chém ra, mỗi một chưởng đều có một hoặc vài con độc xà bị đánh thành hai đoạn, Hoàng Dung còn lại trong tay trúc bổng không ngừng bên người nhẹ tảo.
Dương Quá Hoàng Dung dựa lưng vào nhau, mỗi người đều dọn sạch độc xà bay về phía của mình, Dương Quá phân thần nhìn về phía xa xa đám ngự xà nô, nói với Hoàng Dung: "Dung nhi, chúng ta trước khử những tên ngự xà nô này!" Hoàng Dung lớn tiếng nói:" Hảo!"
Độc xà trải rộng cả thảo nguyên, cơ hồ vô cùng vô tận, hai người cho dù thiên hạ vô địch, cũng không có thể đem toàn bộ độc xà giết chết, mà một khi bị đám độc xà này quấn lấy, rất có thể sẽ bị mất mạng như chơi.
Hai người một bên chém giết độc xà đoạn hậu, một bên không ngừng tiến về đám ngự xà nô của Bạch Đà sơn trang lao đến, cả hai ra chiêu như điện, đem tất cả độc xà lao đến đều chém chết.
Xa xa đám ngự xà nô nhìn thấy Dương Quá Hoàng Dung tới gần, vội vàng hướng về sau chạy đi, đám độc xà xung quanh thấy bọn chúng đều tránh ra một con đường, những ngự xà nô này tuy võ công không cao, nhưng chiến đấu trong chiến trường đầy rẫy độc xà như thế này thật sự chiếm đại tiện nghi.
Dương Quá trong lòng có chút lo lắng, hắn tự hỏi trong lóngau đó , nói với Hoàng Dung:" Dung nhi, ta đưa ngươi rời khỏi." Hoàng Dung còn không kịp phản ứng, Dương Quá chưởng lực kích phát, đem một bầy rắn lớn xung quanh đánh văng ra, sau đó hai tay nâng eo nhỏ của nàng, dụng lực ném nàng ra ngoài.
Hoàng Dung thân thể phiêu diêu tại không trung, nhìn về phía Dương Quá, Dương Quá đối với nàng gật đầu nói:" Trông cậy vào nàng !" Lúc này độc xà lần nữa kéo tới, Dương Quá lại vung chưởng tiếp tục tiêu diệt bầy rắn.
Hoàng Dung đầu tiên có chút kỳ quái, sau lại phát hiện vị trí mình rớt xuống chính là ngay chỗ đám ngự xà nô, trong lòng liền rõ mục đích của Dương Quá.
thân thể nàng rất nhanh bay về hướng đám ngự xà nô, đám ngự xà nô bên dưới căn bản không có thời gian né tránh, Hoàng Dung biết bây giờ thời gian gấp gáp, quát nhẹ một tiếng, thân thể còn chưa hạ xuống, trong tay trúc bổng đã quét về đám người phía dưới.
Hoàng Dung Đả Cẩu Bổng Pháp tinh diệu vô song, lúc này lại toàn lực ra tay, một tên ngự xà xuất thủ chộp về phía trúc bổng dánh tới, ai ngờ trúc bổng tại vừa lúc tưởng chừng như sẽ chạm vào tay hắn lại nhẹ nhàng xoay chuyển đập thẳng vào ngay huyệt thái dương của hắn, một cổ máu tươi mãnh từ bên đầu hắn phun ra, tên ngự xà không kịp kêu rên một tiếng, hai mắt mở trừng trừng không thể tin nhìn Hoàng Dung, thân thể chậm rãi ngã xuống trên mặt đất.
Cũng không biết trên người gã ngự xà nô có dược chất gì không, xà quần xung quanh đều tránh lấy tránh để thi thể của hắn, Hoàng Dung đứng bên cạnh thi thể hắn nên không có bất cứ con rắn nào lại gần.
Hoàng Dung hướng Dương Quá vãy tay nói:" Phu quân, mau lại đây!" Dương Quá nhìn thấy Hoàng Dung ngoắc, trong lòng cao hứng, biết Hoàng Dung đắc thủ , lập tức cũng không để ý công lực tiêu hao, toàn lực dụng xuất phách không chưởng, mỗi một chưởng đánh ra đều đem toàn bộ độc xà quanh người đánh gục, dọc theo phương hướng Hoàng Dung chậm rãi hình thành một đường dài trống trải giữa rừng độc xà đen kịt, bất quá độc xà số lượng nhiều lắm, con đường vừa mở chốc lát lại bị đám độc xà phía sau lấp kín.
Dương Quá cuối cùng cũng đến kịp bên cạnh Hoàng thân thể hắn mềm nhũn, suýt nữa té ngã, Hoàng Dung cuống quít đở hắn, vội hỏi thăm hắn:"Phu Quân, chàng làm sao vậy?"
Dương Quá nhì nàng cười cười, thở hổn hển một hơi, nói:" Không có việc gì, nội lực tiêu hao nhiều lắm! Ta trước tiên thoáng điều tức một chút." Hoàng Dung gật đầu, lập tức Dương Quá khoanh chân ngồi dưới đất, chậm rãi ngưng tụ công lực.
Có thi thể tên ngự xà nô ở chỗ này, địa phương này tạm thời coi như an toàn, bất quá ngẫu nhiên vẫn có một số độc xà hung hãn ko sợ chết lao lên, đối với bọn chúng Hoàng Dung đều nhẹ nhàng dùng trúc bổng giải quyết, trúc bổng của nàng xuất ra đều tinh diệu đánh trúng ngay chỗ bảy tấc sau đầu những con rắn nên thật ra cũng không tiêu tốn bao nhiêu công lực.
Xa xa đám ngự xà nô kia nhìn về phía Dương Quá Hoàng Dung, đều oa oa hét lớn, bọn chúng không nghĩ đến Dương Quá Hoàng Dung dĩ nhiên lợi dụng thân thể đồng bạn của mình để bảo vệ bọn họ, trong lúc nhất thời vừa vội vừa tức.
Đám ngự xà nô lại không ngừng thổi tiêu liên hồi, ý đồ đem đám độc xà quần công hướng Dương Quá Hoàng Dung , mặc dù e ngại thân thể tên ngự xà nô đã chết bên cạnh hai người, đám độc xà dưới sự thúc dục của những tên xà nô vẫn từng bước từng bước hướng về phái truóc, cách 2 người ngày càng gần.
Gương mặt xinh đẹp của Hoàng Dung thoáng hiện nét lo lắng, nàng xem Dương Quá đang ở bên cạnh điều tức, trong lòng biết không thể nào cứ ngây ngốc mãi ở chỗ này, mắt nàng nhìn lướt qua thi thể tên ngự xà đã chết, đột nhiên phát hiện trong miệng của tên ngự xà có một trúc tiêu, tâm niệm liền động!