Hai người đi ở trên đường, gió mát từ từ thổi tới, vô cùng thích ý. Lúc này dương quá hỏi:" Dung nhi, ngươi đối với Bạch Đà sơn trang hiểu rõ bao nhiêu?" Hỏi xong câu đó, dương quá trong lòng có chút hồi hợp chờ đợi.
Hắn mấy ngày qua vẫn xưng hô hoàng dung là " Ngươi", cũng không có xưng rõ kỳ danh của nàng, bây giờ hắn rốt cuộc quyết định xưng hô hoàng dung là" Dung nhi"." Dung nhi" Hai chữ vừa ra khỏi miệng, quả nhiên cảm giác thân mật hơn rất nhiều, bầu không khí giữa hai người cũng trở nên mập mờ hơn.
Hoàng dung trong lòng liền ngọt ngào, nhưng nàng cũng có chút xấu hổ, sắc mặt nàng ửng đỏ, qua một lúc mới nói:" Bạch Đà sơn trang ở tại Tây Vực, nghe nói nơi này phong cảnh nổi tiếng Giang Nam, cũng không biết có phải hay không. Tây độc Âu Dương phong trước kia chính là trang chủ Bạch Đà sơn trang, sau lại hắn lại mất tích, Bạch Đà sơn trang từ đó cũng không thấy xuất hiện tại chốn võ lâm Trung Nguyên, cũng không biết bây giờ Bạch Đà sơn trang là do ai chủ sự, tên Âu Dương vân thanh này chẳng biết tại Bạch Đà sơn trang có địa vị như thế nào?"
Nàng đối với Bạch Đà sơn trang cũng không hiểu rõ lắm, năm đó tây độc Âu Dương phong luôn độc lai độc vãng, chỉ có Âu Dương khắc là luôn ở trên giang hồ dẫn theo một nhóm nữ đệ tử.
Dương quá kỳ thật cũng chỉ là tùy tiện tìm đề tài, hắn nhìn thấy hoàng dung không có cự tuyệt cách xưng hô " Dung nhi", trong lòng cao hứng không thôi, hắn càng khẳng định được tâm ý của hoàng dung, biết hoàng dung đối với chính mình quả thật động tình. Tâm tình kích động, dương quá nắm tay hoàng dung không ngừng bóp nhẹ, trong miệng thì thầm nói:" Dung nhi, Dung nhi......"
Hoàng dung cực kì xấu hổ, nàng không nghĩ đến dương quá dĩ nhiên dám làm càn như vậy, đây là phủ đệ của Nguyệt Nha Nhi, trên đường còn có không ít người hầu gia đinh, nàng khẽ hừ một tiếng, dương quá thế mới biết có chút thất thố, hắn nhẹ nhàng cười, tiếp tục cầm lấy tay hoàng dung hướng phía trước chạy đi.
Trở lại phòng, Nguyệt Nha Nhi quả nhiên đã ở trong phòng chờ đợi, nhìn thấy dương quá hoàng dung, nàng hoan hô một tiếng nói:" Dương đại ca, hoàng tỷ tỷ, ta đã vì các ngươi chuẩn bị thức ăn, các ngươi mau mau thưởng thức nha."
Dương quá cười khổ một tiếng, trong tháng này tiểu nha nhi thật sự đã đem hai người thuốc cho no chết, lập tức sau khi dương quá hoàng dung hai người cơm nước xong xuôi, dương quá liền bắt đầu tiếp tục kể chuyện tây du ký.
lúc Đêm khuya, Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc rời đi, hoàng dung cũng trở về phòng của mình, dương quá bắt đầu tại trên giường khoanh chân ngồi xuống tu luyện.
Tu luyện nội lực không phải một ngày rồi bỏ, phải cần tu hằng ngày. Dương quá biết rất rõ trong thời loạn thế võ công là vô cùng quan trọng, cho nên nhất quyết không chịu buông thả.
Hắn tâm tại đan điền, phát hiện trong đan điền dòng suối nội lực kia dòng chảy có xu thế tăng lên, trong lòng liền nghi hoặc hoặc. Tâm thần có chút động, từ trong đan điền phân ra một cổ chân khí, sau đó đem cổ chân khí này dựa theo cửu âm chân kinh vận chuyển khắp toàn thân kinh mạch.
Dương quá ở này chuyên tâm tu luyện nội lực, hoàng dung thì lại ở trong phòng của mình rơi vào trầm tư. Vừa rồi ở trên đường dương quá dĩ nhiên lại gọi mình là" Dung nhi", chính mình lại không có cự tuyệt, bởi vì mình vẫn hy vọng hắn sẽ xưng hô với mình như vậy.
Vừa rồi trên đường còn nói về chuyện Âu Dương phong cùng Âu Dương khắc, điều này làm cho hoàng dung nhớ ra được rất nhiều chuyện thời con gái của mình, lúc ấy nàng yêu kiều linh động hồn nhiên ra sao, thế sự biến ảo khó lường, sau khi kết hôn những thứ đấy hoàn toàn biến mất, chính bản thân suốt ngày cứ tự tư dối trá. Hoàng dung khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm:" Đây là vì sao?"
Bây giờ nhớ tới quách tĩnh, hoàng dung trong lòng đã không còn cảm giác kích động gì nữa. Nàng vốn ưa thích chính là cuộc sống nhân sinh tiêu dao tùy ý, nhưng mà những năm gần đây vẫn phải chạy theo hỗ trợ cho quách tĩnh, thậm chí hy sinh chính tuổi trẻ tươi đẹp của mình mà thành toàn cho hắn. Nhưng khi chính bản thân mình lâm vào hiểm cảnh, hắn cũng không chịu buông bỏ hết thảy đến cứu mình, hắn chỉ kiên trì với nguyên tắc đại hiệp của hắn, không có chút nào biết biến chuyển tới lui, tâm hoàng dung đã hoàn toàn bị hắn làm cho tổn thương.
Dương quá chăm chú luyện công, hoàng dung lại suy ngàn nghĩ vạn, hai người cũng không có đi ngủ, lúc này ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng vang, cả hai người đều ngay lập tức bị kinh động.
Dương quá nghe thấy ngoài phòng truyền đến một tiếng vang nhỏ, lập tức thu công, ngưng thần lắng nghe, tựa hồ có bốn năm người đồng thời đến, trong đó một người có tiếng bước chân rất giống tên mặt trắng" Bạch đà công tử" Âu Dương vân thanh.
Dương quá nhíu nhíu mày, sau đó đứng dậy từ trên cửa sổ nhảy ra, hắn đầu tiên đi tới trước phòng hoàng dung, nhẹ nhàng gõ cửa, hoàng dung căn bản không có ngủ, lập tức bước ra.
Dương quá lo lắng đám người Âu Dương vân thanh đối với hoàng dung gây bất lợi, bọn họ khuya hôm như vậy hành tung lại lén lút khẳng định không phải làm chuyện tốt, hơn nữa Âu Dương vân thanh bên người nhiều " Nữ đệ tử" như vậy, hắn ngày thường đối với hoàng dung hai mắt luôn lộ ra dâm quang, cho nên dương quá không thể không phòng bị.
Hoàng dung bước ra nhìn thấy dương quá, biết dương quá qua đây là để kiểm tra tình trạng của mình, trong lòng như uống mật ngọt, nàng không có chút do dự, gắt gao chúi đầu vào ngực dương quá ôm chằm lấy hắn, dương quá đem nàng ôm chặt, có chút kỳ quái hành động hôm nay của hoàng dung.
Hoàng dung cảm thụ sự ấm áp của dương quá, sau đó mới ngẩng đầu, khẽ cười nói bên tai dương quá :" Chúng ta nhìn thử xem tên Âu Dương vân thanh này định làm cái gì." Sau đó cùng dương quá nắm tay nhẹ nhàng nhảy lên cao, hai người trong nháy mắt đã ở trên nóc nhà nhìn xuống.
Quả nhiên từ xa xa chạy tới mấy cái bóng đen, bọn họ đều mặc y phục dạ hành, lén lén lút lút đến gần phòng dương quá, dương quá có chút nghi hoặc, nguyên lai bọn họ là tìm chính mình, không phải tìm hoàng dung.
Bọn chúng tổng cộng có năm người, trong đó một người xem thân hình khẳng định là Âu Dương vân thanh, mặt khác bốn người kia nhũ phong nhô cao, tất là những cô nũ đệ tử của Âu Dương vân thanh không thể nghi ngờ.
Một người trong đám nữ đệ tử từ trong ngực lấy ra một cái ống trúc, lấy tay thọt một lỗ trên cửa sổ phòng dương quá, sau đó đem ống trúc đặt vào, dùng miệng nhẹ nhàng thổi mê dược vào trong phòng dương quá.
Dương quá hoàng dung đang ở ngay trên nóc nhà, hôm nay hoàng dung tựa hồ hành động rất kì lạ, nàng đem thân thể của mình gắt gao tựa vào sát bên người như muốn dính lấy dương quá, nhìn thấy nữ đệ tử đem mê dược thổi vào phòng dương quá, hoàng dung nói nhỏ bên tai hắn:" Dương quá, các nàng vì sao phải đem ngươi gây mê, tên Âu Dương vân thanh kia sẽ không phải là bê đê chứ?!" Nói xong, vẫn cố ý thổi một luồng hơi nóng vào tai dương quá khiến vật nhỏ dưới khố của hắn như muốn cương cứng cả lên.
Dương quá trong lòng khẽ động, lấy tay nhéo má hoàng dung khẽ nói:" Dung nhi, đừng loạn, chúng ta chậm rãi đi xuống xem." Hoàng dung le lưỡi, khuôn mặt cực kì đáng yêu.
Một lát sau, Âu Dương vân thanh cùng bốn nữ đệ tử của hắn xông vào trong phòng dương quá. Âu Dương vân thanh hai tay đặt ở trước cửa phòng dương quá, nội lực vận chuyển, đem cửa phòng đánh văng ra, bốn nữ đệ tử tiên phong tiến vào, Âu Dương vân thanh đứng ở ngoài cửa chờ.
Chỉ trong chốc lát, nữ đệ tử chạy đến Âu Dương vân thanh thấp giọng nói:" Công tử, dương tiểu tử không ở trong phòng." Âu Dương vân thanh kỳ quái nói:" Cái gì, hắn không ở trong phòng ư?" Nữ đệ tử gật đầu, Âu Dương vân thanh lạnh lùng hừ một tiếng, có chút nghi hoặc.
Suy nghĩ chốc lát, Âu Dương vân thanh nói:" Chúng ta lượn qua chỗ Hoàng cô nương nhìn chút." Hắn trong thanh âm khó nén sự dâm tục, vốn hắn chỉ nghĩ đến giáo huấn một chút tên dương quá, đối với hoàng dung vẫn chưa định dùng thủ đoạn, bây giờ dương quá không ở trong phòng, hắn tâm tư vừa chuyển, quyết định thừa cơ bắt hoàng dung, trước hết đem nàng thỏa mãn rồi tính sau.
Sau đó Âu Dương vân thanh dẫn theo đám đệ đem mê dược thổi vào phòng hoàng dung, lúc đi vào cũng lại phát hiện hoàng dung không có ở trong.
Dương quá hoàng dung tại nóc nhà đem hết thảy xem tại trong mắt, hai người nội lực cao thâm, ngay cả Âu Dương vân thanh cùng nữ đệ tử nói chuyện với nhau cái gì đều nghe rất rõ ràng.
Dương quá hoàng dung đều âm thầm tức giận, dương quá thầm nghĩ:" Ta không đi tìm ngươi gây phiền toái, ngươi lại dám giỡn mặt trên đầu chúng ta, thật sự là không muốn sống nữa!"
Lúc này hoàng dung tại bên tai hắn nhỏ giọng nói:" Chúng ta cho hắn niếm mùi lợi hại." Hoàng dung nói, trong nụ cười có một tia ác ý thật sâu.
Dương quá cũng nói vào tai hoàng dung:" Hảo, Dung nhi, xem ta ." Hắn mỗi lần nói ra 2 chữ" Dung nhi", con dê trong lòng đều khẽ động đậy, cuối cùng nói xong lời này dĩ nhiên hắn đưa lưỡi liếm nhẹ dái tai hoàng dung một chút.
Hoàng dung thân thể tê rần, sắc mặt ửng đỏ, nói:" Vậy ngươi còn không mau đi." Dương quá hì hì cười, nhẹ nhàng nhảy xuống dưới.
Âu Dương vân thanh đang nghi hoặc, không rõ dương quá hoàng dung ở nơi nào, lúc này dương quá tự dưng từ trên nóc nhà nhảy xuống, dương quá trực tiếp rơi ở trước mặt hắn.
Âu Dương vân thanh trong lòng cả kinh, đợi chứng kiến là dương quá, trên mặt bật ra ý cười dữ tợn, trong bóng tối tựa như một con mãnh thú. Bốn nữ đệ tử cũng bật người xông tới, gắt gao ngăn chặn đường lui của dương quá .
Dương quá nhìn một chút bốn phía, mỉm cười, nói:" Âu Dương vân thanh, đêm tối ngươi không ngủ, tới chỗ này tìm chúng ta tính chơi trò gì hả?" Âu Dương vân thanh nói:" Đang muốn tìm ngươi!"
Dương quá trong lòng biết nơi này là phủ công chúa, hơi có vang động sẽ kinh động người hầu gia đinh, lập tức dương quá nói:" Âu Dương vân thanh, ngươi có dám đi theo ta không!" Nói xong, dương quá tức thì triển khai cửu cung bát quái thối lui về sau.
Âu Dương vân thanh vốn chuẩn bị đem dương quá mê đảo, sau đó sẽ đem hắn dẫn đến bí mật địa phương, hảo hảo giáo huấn một chút, bây giờ kế hoạch mê dược đã không có khả năng áp dụng, hắn cũng sợ người công chúa phủ phát hiện, lập tức gật đầu.
Âu Dương vân thanh đang muốn để cho bốn vị nữ đệ tử nhường đường, ai ngờ dương quá cửu cung bát quái bộ thần diệu dị thường, nhẹ nhàng uyển chuyển, liền từ khe hở giữa bốn vị nữ đệ tử nhanh chóng luồn qua.
Âu Dương vân thanh cùng mấy người đệ tử đều là trong lòng khiếp sợ, Âu Dương vân thanh tự nghĩ chính là chính mình cũng không thể từ sự ngăn cản như thế nhẹ nhàng rời đi, bốn người nữ đệ tử càng không cân phải nói.
Âu Dương vân thanh có chút do dự, hắn tưởng dương quá là dân giang hồ a-ma-tơ, không ngờ khinh công lại ảo đến vậy, dương quá nhìn hắn có chút do dự, ngừng một chút, thấp giọng trào phúng nói:" Âu Dương vân thanh, teo trứng rồi hả."
Âu Dương vân thanh bị hắn nói khích, tức giận bột phát, thân hình rất nhanh đuổi theo, dương quá cười dài, cũng không dừng lại, vẫn hướng phía trước chạy đi.
Hoàng dung cũng từ nóc nhà nhảy xuống, nhìn phía dương quá cùng Âu Dương vân thanh, miệng nàng bất giác mỉm cười, sau đó cũng hướng phương hướng này chạy đi.