Chương 27: Toàn Chân tức giận

Gia Luật Tề lúc này cuối cùng cũng ra tay, vừa rồi hắn thấy Dương Quá cùng Quách Tĩnh giống như là quen biết nhau cho nên hắn không nhúng tay vô. Lúc này hắn thấy Dương Quá bị Quách Tĩnh đối đãi như vậy, hắn cảm thấy không nhẫn tâm mà thằng Dương Quá còn là vợ của Tiểu Long Nữ, Gia Luật Tề tâm mộ Tiểu Long Nữ, đương nhiên không thể để trượng phu của nàng bị thương hại, không thì sau này hắn không còn mặt mũi gặp Tiểu Long Nữ nữa.

Gia Luật Tề lập tức nói:

- Quách đại hiệp, vãn bối phải ra tay rồi đây hen!

Gia Luật Tề tánh cách thuần phác mặc dù thấy ngứa mắt với hành vi của Quách Tĩnh, nhưng vẫn chào hỏi trước khi ra tay.

Những người bên cạnh đều nhìn ra chỗ Gia Luật Tề, thấy là thằng nhóc đến cùng Dương Quá, bọn họ đều đoán mò linh ta linh tinh quan hệ giữa họ. Bọn họ đều biết Quách Tĩnh vò nghệ cao cường, cũng không lo cho thằng Quách Tĩnh, mọi người đều thưởng thức kịch hay đang diễn ra.

Gia Luật Tề bước nhanh đến chỗ Quách Tĩnh, bước chân thằng này hết sức ngưng trọng, hắn vừa đi vừa từ từ ngưng tụ công lực. Quách Tĩnh dùng ánh mắt thiện ý nhìn chằm chằm Gia Luật Tề, hắn lúc này chỉ muốn để cho Dương Quá nhận lỗi với Toàn Chân Giáo mà thôi, hy vọng Toàn Chân Giáo có thể thu nhận lại Dương Quá về làm đệ tử, trong lòng không có ác ý gì, trong cái nhìn của hắn tất cả những việc hắn làm là muốn tốt cho Dương Quá mà thôi. Thấy Gia Luật Tề lao lên Quách Tĩnh cũng không muốn thương hại bạn bè của Dương Quá, hắn một tay dí Dương Quá một tay bỏ ra đối địch.

Gia Luật Tề đến bên cạnh Quách Tĩnh tay trái nửa nắm, tay phải trình chưởng, một chiêu "Định Dương Chưởng" ập tới Quách Tĩnh, chính là võ công Toàn Chân Giáo chánh tông. Chiêu này thần khí đầy đủ, kình, công, thức, lực đều chuẩn hết chố nói, xem ra thì hết sức tầm thường, nhưng để luyện được mức này phải khổ công rèn luyện mới được, những thằng đầu óc ngu độn luyện cả đời chưa chắc được.

Nhìn thấy chiêu này của Gia Luật Tề, mọi người trong sảnh đều hốc mõn vì kinh ngạc. Có thể ngồi trong sảnh này đánh chén đều là võ lâm tiền bối, đang thế hào kịt, đều là người biết hàng, bọn chúng nhìn to biết nhiều, đương nhiên nhận ra là võ công của Toàn Chân Giáo. Lúc này thấy thằng nhóc này võ công dùng ra đến mức này ai ai cũng khen hay.

Xích Đại Thông, Tôn Bất Nhị cũng rất kinh ngạc, bọn họ luyện tập võ công bản môn nhiều năm rồi, nhưng bọn họ chưa chắc dùng ra được chiêu thức như vậy, thằng nhóc này rút cuộc là ai?

Quách Tĩnh nhìn thấy chiêu này cũng phải khen lên một tiếng "Hay", nhưng mà Quách Tĩnh võ công rất cao đương thế ít có, hắn chỉ dùng một tay đối phó với Gia Luật Tề. Gia Luật Tề biến chiêu liên tọi nhưng không đột phá được phòng ngự của Quách Tĩnh. Lúc này mọi người đều nhìn ra được thằng nhóc này chỉ dùng võ công của Toàn Chân Giáo, chẳng lẽ người này cũng là đệ tử của Toàn Chân Giáo hay sao!

Đám người Xích Đại Thông đều ầm thầm xấu hổ, thằng nhóc này đem võ công Toàn Chân Giáo sử dụng đến mức lợi hại như vậy, bọn chúng còn lâu mới bằng được, thăng Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính kém xa một trời một vực.

Trong lòng Quách Tĩnh cũng rất kinh ngạc, lúc hắn cò trẻ trâu cũng từng luyện qua võ công Toàn Chân. Lúc này Quách Tĩnh cảm thấy thằng nhóc này không chỉ chiêu thức mà nội công cũng là thuộc phái Toàn Chân, hơn nữa chiêu thức của hắn còn hàm chứa một loại mềm dẻo, hoàn toàn vượt ra phạm vi của Toàn Chân Giáo.

Quách Tĩnh lập tức hỏi:

- Nhóc là ai vậy? Thằng dạy nhóc là thằng nào?

Gia Luật Tề vừa tung ra một chiêu gọi là Miên Lý Châm vừa trả lời:

- Tải ha Giả Luật Tê, lả Toạn Chẩn Mổn ha!

Gia Luật Tề vừa nói xong, cả đại sảnh ầm ầm cả lên. Quách Tĩnh vì việc Dương Quá phản bội Toàn Chân Giáo mà cùng thằng nhóc kia quá chiêu, mà thằng nhóc kia lại nói mình là Toàn Chân môn hạ, mà xem ra võ công của hắn đúng là của Toàn Chân Giáo à hen!

Mấy người Xích Đại Thông càng kinh ngạc hơn, bọn họ đều ở trong Trùng Dương Cung nhưng chưa nghe nói qua có đệ tử võ công cao cường như vậy, Tôn Bất Nhị lập tức hỏi:

- Tộn sự lả Mả sư huỵnh hạy Khựu sư huỵnh?

Tôn Bất Nhị thầm đoán một trong hai người thầm thu nhận thằng nhóc này, do vậy mới hỏi như vậy. Gia Luật Tề vừa xuất chiêu vừa trả lời:

- Đíu phải! Hai thằng đấy tuổi muỗi à!

Tôn Bất Nhị lại tiếp:

- Chặng lẹ lạ Vượng sư huỵnh hay Lựu sư huỵnh?

Gia Luật Tề nói:

- Cũng éo phải luôn!

Tôn Bất Nhị cười lạnh nói:

- Mạy rột cuộc lạ ại, sạo lại mạo nhận Toạn Chận Mộn hạ bọn tạ?

Quách Tĩnh lúc này đột nhiên chém ra một câu:

- Mạo nhận là thế đéo nào được, nội công của hắn là Ngọc Dương Công của Toàn Chân Giáo à nghe!

Tôn Bất Nhị mấy người sau khi nghe xong lời của Quách Tĩnh đều không còn nói ra được câu gì, chẳng nhẽ thằng nhóc này học trộm võ công của Toàn Chân. Nhưng mà không có sư phụ chỉ dẫn sao có thể luyện đến mức lợi hại như vậy, mà Ngọc Dương công lại là một trong những võ công thâm túy nhất của Toàn Chân Giáo, trừ những đệ tử quan trọng ra thì không thể biết được yếu quyết để luyện.

Quách Tĩnh tung một chiêu đẩy lui Gia Luật Tề rồi nói:

- Bây giờ thế này nhá, võ công mày cao cường, nhưng người trẻ tuổi bây giờ giờ ít người là đối thủ của mày! Tao chỉ muốn dạy dỗ thằng cháu này, sẽ không thương hại ku quá đâu!

Gia Luật Tề lúc này quay đầu lại nhìn Dương Quá thấy hắn đầu đầy mồ hôi, mặt thì không còn giột máu nào, dù hắn bây giờ đã hao tổn hết tinh lực nhưng trong ánh mắt Quách Tĩnh hiện ra sự kiên định, dưới sức dí của Quách Tĩnh không chút gì lay động.

Gia Luật Tề trong lòng bất nhẫn, hắn biết võ công mình so với Quách Tĩnh một trời một vực, liền nói:

- Quách đại hiệp, Dương huynh là bạn bè của ta, hắn bây giờ sắp không xong rồi! Quách đại hiệp xin dừng tay trước, nghe Dương huynh nói gì cái đã!

Quách Tĩnh lúc này mới xem xét Dương Quá, thấy bộ dạng Dương Quá như vậy hắn biết nội lực của Dương Quá đã tiêu hao hết sạch sành sanh rồi. Bây giờ chỉ dựa vào chút sức mà chống lại mình, qua lúc nữa cả người sẽ bị thương hại khó mà hồi phục, lập tức cũng hoảng sợ.

Quách Tĩnh đối với Dương Quá rất yêu quý, lúc này thấy Dương Quá biến thành bộ như vậy, trong lòng rất hối hận liền vội vàng đỡ lấy Dương Quá. Một tay vỗ sau lưng Dương Quá đem nội lực tu luyện nhiều năm qua truyền cho hắn.

Quách Tĩnh tu luyện là Cửu Âm Chân Kinh cùng với nội lực Dương Quá tu luyện giống nhau, chỉ chốc lát sau Dương Quá liền đỡ hơn nhiều. Mấy người Toàn Chân Giáo thấy Dương Quá thành ra như vậy cũng không nói gì nữa, chỉ có Tôn Bất Nhị vẫn ấm ức trong lòng, lúc quay ra nhìn Dương Quá lúc quay ra nhìn Gia Luật Tề, trong lòng tính kế không ngừng.

Dương Quá lúc đầu dùng hết sức chống lại Quách Tĩnh, nhưng đến cuối cùng trong đầu chỉ còn ý nghĩ: "không thể quỳ được", Quách Tĩnh lúc này đột nhiên thả lỏng, Dương Quá suýt nữa thì ngã mẹ nó xuống. Một lúc sau nội lực của Quách Tĩnh lại từ đằng sau truyền đến, nhưng lần này là giúp Dương Quá khôi phục lại sức. Dương Quá liền đéo nghĩ ngợi nhiều nữa, lập tức thả lỏng cơ thể đề hồi phục lại sức.

Những người trong đại sảnh đều nhìn vị thiếu niên quật cường này, thấy bộ dạng Dương Quá như vậy biết hắn chịu trọ áp to lớn như nào, nhưng hắn vẫn không chịu khuất phục, như nào đi chẳng nữa tinh thần này cũng khiến người ta bội phục, dù là Hoàng Dung vẫn ghét Dương Quá như ghét giặc cùng có tý động dung. Trong đại sảnh chỉ có Tôn Bất Nhị và Triệu Chí Kính là vẫn ấm ức không thôi.

Sau một nén hương trôi qua Dương Quá đã hoàn toàn hồi phục lại, hắn lúc này cũng cảm nhận được sự giúp đỡ của Quách Tĩnh, trong lòng hiểu Quách Tĩnh vẫn còn rất quan tâm mình. Dương Quá mở mắt ra, tay Quách Tĩnh cũng bỏ khỏi lưng của Dương Quá.

Qua sự việc này Quách Tĩnh cũng không dũng thủ đoạn cưỡng bách đối phó Dương Quá nữa, ngữ của hắn ôn hòa nói:

- Ku Quá, vừa rồi là Quách bá bá hơi quá, sau này tao sẽ không làm như vậy nữa! Bây giờ thế này nhá, mày nói xem tại sao mày lại phản bội Toàn Chân Giáo?

Đến câu cuối giọng trở nên bén nhọn hơn, hiển nhiên có thể thấy hắn không vừa ý với những hành vì của Quách Tĩnh đã làm.

Dương Quá hít một hơi thật sâu, chắp hướng mọi người trong đại sảnh nói:

- Hôm nay nhiều tiền bối như vậy, xin mọi người cùng xem xét việc này có đúng không nhá!

Mọi người đều biết hắn nói cái gì, liền lập tức yên tĩnh trở lại!

Dương Quá trầm giọng nói:

- Sự việc là như này nhá, ta phản bội Toàn Chân Giáo là vì bọn mắc dịch kia căn bản không coi ta là con người!

Dương Quá nói những lời đó mọi người đều bàn tán xôn cmn xao cả lên, lời này nói cũng quá nặng rồi đóa hen! Quách Tĩnh cũng đéo biết đầu đuôi ra sao mà nhìn Dương Quá, chẳng nhẽ năm đó thằng nhỏ ở Trùng Dương Cung chịu nhiều khổ hay sao, Quách Tĩnh lập tức hoài nghi nhìn tương mấy người.

Toàn Chân Giáo mấy người đều cảm thấy Dương Quá nói ra mấy lời rất bố láo, Triệu Chí Kính không chịu được quát lên:

- Bố láo, mất dạy, mày nói bậy gì đấy, Toàn Chân Giáo đối xử với mày như thế mà mày phọt ra những lời đấy hở, tao hôm nay sẽ băm vằm con mẹ mày ra!

Triệu Chí Kính lời vừa ra khỏi miệng Xích Đại Thông cau rúm cả mày lại, Tôn Bất Nhị thì coi như không có chuyện gì xảy ra, Doãn Chí Bình không biết tại sao lúc đó không có để ý gì cả mà một lời cũng không nói!

Quách Tĩnh chõ mõm vào nói:

- Bây giờ thế này nhá, Triệu sư huynh, nó vẫn là thằng nhỏ, huynh sao lại nóng nảy quá zậy!

Hắn có chút không vừa ý với những lời như "bố láo, mất dạy" và "băm vằm con mẹ mày ra", Quách Tĩnh coi Dương Quá như cháu ruột mình đương nhiên bênh một tý rồi!

Rất nhiều người trong đại sảnh đều cảm thấy Triệu Chí Kính rất đáng ghét, người này nói năng mắc dịch không hề giống với người tu đạo. Xích Đại Thông nói:

- Chí Kính, không được nói năng bố náo như vậy nữa nghe!

Thật ra vừa rồi Triệu Chí Kính vữa nói xong biết ngay là không ổn, lúc này liền gật đầu ngay.

Mọi người đều dần dần im ắng lại rồi quay tất ra nhìn Dương Quá, Dương Quá giọng nói trầm thấp tràn đầy sự đùa cợt nói:

- Thằng mắc dịch này trước kia từng là sư phụ của ta, mọi người đều nhìn thấy đức hạnh của hắn rồi chứ hen! Hắn mỗi ngày đều chửi tôi hoặc trách đánh tôi, lại hoặc để những đệ tử khác ức hiếp tôi,...

Dương Quá nói đến đây Triệu Chí Kính lại muốn chém vài câu, Xích Đại Thông liền gườm chết cmn hắn, thế là im bặt!

Dương Quá lại nói:

- Chỗ mắc dịch nhất là đám người này không hề dạy cho ta chút võ công nào cả, còn để cho ta cùng đệ tử khác tỷ võ nữa chứ, đấy mọi nhf thấy có mắc dịch không?

Đến lúc này Triệu Chí Kính cũng không thèm để ý cái gườm của Triệu Chí Kính nữa liền chửi lớn lên:

- Con mẹ mày hỗn, bố láo, mất dạy, năm đó ta đã đem khẩu quyết dạy cho ngươi rồi còn gì nữa hở, trong lúc tỷ zõ mày cũng đọc ra được còn gì, lúc đó Doãn sư đệ cũng có mặt hắn có thể làm chứng đó hen!

Doãn Chí Bình gật gật đầu, mọi người trong sảnh đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Dương Quá, Dương Quá tức giận nói:

- Fuck, ngươi đúng là đã đem khẩu quyết dạy cho ta nhưng pháp môn tu luyện ngươi có nói chữ nào đâu! Nếu như vậy trưởng bối có hỏi đến ngươi có thể nói rằng đã dạy rồi thằng nhóc không biết là do nó không chịu nỗ lực mà thôi! Hơn nữa ngươi ró rằng biết ta không biết tý võ công nào cả, còn để cho tôi cùng người khác tỷ zõ vì muốn để cho ta xấu mặt! Triệu Chí Kính, sư phụ như ngươi ta sớm muộn gì cũng phản bội Trùng Dương Cung mà hôi!

Dương Quá nhớ lại cái đoạn thằng Dương Quá trong sách gặp phải những việc ở Trùng Dương Cung, trong lòng càng nghĩ càng thấy tức lúc này hắn đã đem đoạn lịch sử đó coi như là của mình rồi, hận không thể lập tức dầm chết mẹ thằng Triệu Chí Kính đi!

Triệu Chí Kính tay run run chỉ vào Dương Quá nói:

- Mày bố láo, tao cái lồn gì cũng dạy cho mày rồi, do mày không chịu khó còn đổ cho tao là không dạy mày!

Triệu Chí Kính bị Dương Quá nói toạc sự việc năm đó ra, lúc này hắn có chút gấp gáp rồi!

Dương Quá cười lạnh một tiếng sau đó cắn răng két cái rồi lớn tiếng nói:

- Dương Quá ta hôm nay xin thề với trời, nếu như vừa rồi ta có lời nào giả dối thì sẽ không sống được đến 20tuổi!

Lời thề độc của Dương Quá sau khi ra khỏi miệng, mọi người trong đại sảnh đều im phăng phắc cả, Quách Tĩnh Gia Luật Tề không thể được mà nhìn Dương Quá, mấy Toàn Chân Giáo thì ngây ngốc há mõm ra đấy!