Chương 18: Siêu Cấp Bảo Tiêu

Thì ra ngày đó Tiểu Long Nữ nhìn thấy Dương Quá cùng Lý Mạc Sầu đang phang nhau, trong lòng vừa khổ vừa đau, một phút cũng không muốn đợi xuống nữa, lập tức từ bí đạo rời khỏi Cổ Mộ. Sau khi Dương Quá cùng Lý Mạc Sầu tỉnh lại, Tiểu Long Nữ đã đi mất tăm hơi rồi.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Long Nữ rời khỏi Chung Nam Sơn, nàng thiên chân thuần khiết, nàng nhìn thấy gì cũng thấy mới lạ, bụng đói thì cứ thoải mái lấy đồ của người ta ăn, cũng không biết trả tiền, trên đường đã gây ra không ít chuyện buồn cười. Chẳng qua mọi người thấy nàng thiên chân mỹ mạo, cũng không có ai làm khó nàng.

Vô một ngày trên đường nàng gặp Mông cổ đại quân, Tiểu Long Nữ cũng không biết tránh né, quan quân trong quân Mông Cổ sau khi nhìn thấy Tiểu Long Nữ, tưởng người trên trời, liền mời Tiểu Long Nữ vào trong quân, bọn họ đối với Tiểu Long Nữ đều khách khách khí khí, vì vậy Tiểu Long Nữ cứ ở trong đó cho đến bây giờ.

Lý Mạc Sầu nghe xong trải nghiệm của Tiểu Long Nữ, trong lòng thở phào một hơi, thật không ngờ sư muội ngốc này trên đường không có bị làm sao cả. Hôm qua hai thằng kia đã làm cho Tiểu Long Nữ hôn mê, lại được mình đến giải cứu, tiểu sư muội thiên chân này của mình đúng là người có phúc.

Sau khi Tiểu Long Nữ nói xong kinh lịch trên đường của mình, nói với Lý Mạc Sầu:

- Sư tỷ, bây giờ chúng đi Đại Thắng Quan nha, đến đó có thể gặp sư đệ rồi.

Nói xong trên mặt hiện lên sự sung sướng.

Lý Mạc Sầu buồn cười nhìn nàng nói:

- Sư muội, nếu muội đã tưởng niệm Dương lang như vậy, ngày đó tại sao lại rời đi chứ? Làm cho chàng gấp như vậy!

Trên mặt Tiểu Long Nữ hiện ra sự thẹn thùng, nàng không nói một lời, chỉ cúi thấp đầu xuống, Lý Mạc Sầu hô hô cười lên.

Lúc này Tiểu Long Nữ lại giục Lý Mạc Sầu nhanh đi tìm Dương Quá, Lý Mạc Sầu nghĩ một lúc rồi nói:

- Muội ở trong quân doanh của người ta lâu như vậy, trước khi đi, chúng ta cũng nên cáo biệt, hương người cảm tạ.

Tiểu Long Nữ gật đầu, do vậy dẫn Lý Mạc Sầu đi gặp thủ lĩnh của người Mông Cổ.

Trải qua mấy ngày nay, Tiểu Long Nữ được tôn là thượng tân, quân lính tuần tra trong quân doanh đều nhận biết vị khách quý dược mạo tiên nữ này. Lúc này thấy nàng dẫn theo một người, trong lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng không có cản lại.

Tiểu Long Nữ không biết lễ nghi, trực tiếp dẫn Lý Mạc Sầu vào đại trướng ở trung ương. Lý Mạc Sầu đem quân doanh xem như vô vật, cũng không thèm để ý cái gì là quy củ, cùng Tiểu Long Nữ trực tiếp đi vô.

Chỉ thấy trong đại trướng có 4 người đang ngồi, bên cạnh có không ít sĩ binh hầu hạ, ngồi thượng thủ là một lão nhân người mặc quan phục, người này song tấn ban bạch, nhưng tướng mạo thanh nhã, trong sự uy nghiêm đem theo 3 phần hiền hòa, Lý Mạc Sầu vừa nhìn không kiềm chế được tự sinh ra kính ý, biết được người này là quý nhân trong tay nắm trọng quyền.

Ngồi phía dưới người này là 3 người thanh niên nam nữ, trong đó một người cũng mặc cẩm bào quan phục, khoảng ba mươi tuổi, thần tình cử chỉ, khí phái cực đại. Ngoài ra là một nam một nữ, đều khoảng hai mươi tuổi, người con gái đó rất thanh tú, trong cử chỉ mang theo bừng bừng anh khí, đúng không hổ là con gái thảo nguyên.

Bốn người này không biết đang chém gió cái gì, nhùn thấy Tiểu Long Nữ và Lý Mạc Sầu đi vô, đều dừng lại, lão nhân đó dùng ánh mắt hiền hòa nhìn Tiểu Long Nữ, còn hai người thanh niên kia dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Tiểu Long Nữ, thằng nhỏ tuổi nhất trong ánh mắt còn có một tia mê luyến, Lý Mạc Sầu thấy ánh mắt như vậy, hừ nhẹ một tiếng

Mấy người đó mới chú ý đến Lý Mạc Sầu, phát hiện là một đạo cô tướng mạo cực đẹp, rất thanh tú, động thân ngọc lập, đối mặt với bao nhiêu sĩ binh trong trướng không có chút gì sợ hãi, mấy người này biết ngay Lý Mạc Sầu không phải nhân vật bình thường.

Tiểu Long Nữ giới thiệu bốn người trong trướng cho Lý Mạc Sầu, lão nhân ngồi vị trí thượng thủ gọi là Gia Luật Sở Tài, ngồi dưới là con hắn Gia Luật Tấn, Gia Luật Tề, Gia Luật Yến.

Lý Mạc Sầu trong long trấn kinh, nàng mặc dù phiêu bạt giang hồ, nhưng cũng biết được đại danh của Gia Luật sở Tài. Gia Luật Sỏ Tài là thừa tướng đương thời của nước Mông Cổ, lúc đó Mông Cổ xưng là Trung Thư Lệnh, thằng này làm gì mà lại chạy đến trung nguyên.

Lập tức Tiểu Long Nữ lại giới thiệu Lý Mạc Sầu, nói:

- Đây là sư tỷ của ta, lần này đến đón ta đi, mấy ngà nay cảm tạ mấy người nha.

Bốn người kia đều không biết sư tỷ của Tiểu Long Nữ là người như nào, không biết được nàng là nữ ma đầu Xích Luyện Tiên Tử có tiếng trên giang hồ, không thì nhất định sẽ đại kinh. Bọn họ nghe xong câu cuối cùng của Tiểu Long Nữ đều ngây người, thằng thanh niên Gia Luật Tề hỏi:

- Long cô nương, ngươi phải đi rồi sao?

Trong giọng nói lộ ra khó có thể tin.

Người con gái Gia Luật Yến cũng nói:

- Long tỷ tỷ, có việc gì mà vội đi như vậy, muội còn muốn tỷ chỉ bảo võ công nha.

Lúc này Gia Luật Sở Tài cũng khuyên Tiểu Long Nữ lưu lại vài ngày nữa.

Lý Mạc Sầu nhìn ra Gia Luật Tề có ý mê luyến Tiểu Long Nữ, trong lòng không vui, lập tức nói:

- Mấy ngày trước sư muội của ta cùng trượng phu cãi nhau, nên mới ra ngoài, bây giờ bọn họ đã làm lành rồi, do vậy mới phải về.

Nghe xong lời của Lý Mạc Sầu, người trong đại trướng đều ngây ngốc cả, mặt Tiểu Long Nữ hơi hơi đỏ, nàng thầm trách sư tỷ cái này cũng nói ra.

Qua lúc lâu, Gia Luật Tề mới run run hỏi:

- Long cô nương, ngươi đã lấy chồng rồi sao?

Tiểu Long Nữ hơi gật đầu, nàng không biết mấy ngày qua Gia Luật Tề đã thích nàng.

Trên mặt Gia Luật Tề lộ ra sự đau khổ, hắn chuẩn bị qua thời gian nữa sẽ biểu lộ cho Tiểu Long Nữ biết, thật không Tiểu Long Nữ đã có chồng mẹ nó rồi, lập tức đau lòng dị thường.

Gia Luật Yến cũng không tin hỏi:

- Long tỷ tỷ, tỷ không lừa chúng ta chứ?

Tiểu Long Nữ thường ngày thiên chân thuần khiết, căn bản là một cô bé không am hiểu thế sự, cô bé như vậy sao đã kết hôn rồi chứ?

Tiểu Long Nữ mỉm cười nói:

- Yến muội muội, cảm ơn bọn muội mấy ngày qua chiếu cố tỷ, tỷ mấy ngày qua giận dỗi sư đệ mà rời đi, bây giờ chàng rất nóng lòng, tỷ cần phải về gấp.

Gia Luật Yến là một thiếu nữ 16, 17 tuổi, từ lúc Tiểu Long Nữ đến quân doanh, Gia Luật Yến cùng với vị tỷ tỷ thiên chân này quan hệ rất tốt. Hơn nữa Gia Luật Yến cũng nhìn ra ca ca mình có ý với Tiểu Long Nữ, do vậy Gia Luật Yến thường nhắc đến những cái tốt của Gia Luật Tề trước mặt Tiểu Long Nữ, cố gắng kết hợp Gia Luật Tề với Tiểu Long Nữ. Nhưng Tiểu Long Nữ quá ngây thơ, đối với ám thị của chẳng biết gì cả. bây giờ Gia Luật Yến nghe thấy Tiểu Long Nữ đã có trượng phu, trong lòng cũng nóng vội dị thường.

Lập tức Gia Luật Yến bĩu môi nói:

- Trượng phu của tỷ là sư đệ của tỷ? Hắn đã nóng lòng, sao không đến đây đón tỷ?

Họ Gia Luật là người đời sau của nước Liêu, vì bị người Kim tiêu diệt, do vậy cả nhà Gia Luật Sở Tài gia nhaajo vào người Mông Cổ. Gia Luật Yến từ nhỏ đến lớn ở Mông Cổ, không giống với người trung nguyên, mặc dù biết Tiểu Long Nữ đã có trượng phu, vẫn muốn nàng thích ca ca của mình, cho nên vẫn muốn giữ Tiểu Long Nữ lại.

Lý Mạc Sầu trên mặt hiện ra sự không vui, cả hết sức muốn giữ lại Tiểu Long Nữ, khẳng định không có lòng tốt. Lý Mạc Sầu lạnh lùng nói:

- Chúng ta cùng sư đệ đã có ước định rồi, cho nên phải đi, cảm ơn các ngươi mấy ngày qua chiếu cố sư muội ta.

Mấy câu sau của Lý Mạc Sầu dị thường thành khẩn, nàng là người ân oán phân minh, đối với cả nhà Gia Luật đã chiếu cố Tiểu Long Nữ rất cảm kích.

Gia Luật Tề còn muốn nói gì đó, Gia Luật Sở Tài giơ tay ra ngăn hắn lại, hắn hỏi Tiểu Long Nữ:

- Long cô nương, mấy ngày nay ngươi đem đến cho chúng ta rất nhiều niềm vui, thật không ngờ lại đi như vậy, ngươi chuẩn bị đi đâu vậy?

Tiểu Long Nữ đố với Gia Luật Sở Tài mười phàn tôn kính, lập tức nói:

- Ta cùng sư tỷ cùng đi Đại Thắng Quan.

Lý Mạc Sầu còn chưa kịp cản Tiểu Long Nữ lại, Tiểu Long Nữ đã đem nơi đến nói ra rồi, chỉ âm thầm dậm chân tại chỗ.

Gia Luật Sở Tài lúc này lại nói:

- Long cô nương, ta lần này rời thảo nguyên đến đây, vì ở nước Mông Cổ có người đối với nhà Gia Luật của ta không được vừa lòng, ta đang muốn đi đến Nam Triều. Ngươi xem thế này có được không, ta để Tề nhi, Yến nhi cùng đi Đại Thắng Quan với các ngươi, để cho bọn chúng đến Nam Triều tìm chỗ yên thân.

Lời nói của Gia Luật Sở Tài mặc dù bình hòa, nhưng trong đó đem theo một tia uy nghiêm, Tiểu Long Nữ nhè nhẹ gật gật đầu, Lý Mạc Sầu liên tục kéo tay áo nàng, nàng lại không phản ứng, qua một lúc mới hỏi Lý Mạc Sầu:

- Sư tỷ, tỷ kéo tay áo của muội làm gì vậy?

Lý Mạc Sầu á khẩu không còn lời để nói. Không á khẩu mới lạ, ẻm Long Nữ này ngây thơ quá mức. Ẻm ngây thơ này nói đến đây thôi.


Lại nói đến Dương Quá cùng Âu Dương Phong, hắn không biết Lý Mạc Sầu đã giúp hắn tìm được Tiểu Long Nữ, trong lòng vẫn rất nóng vội, Âu Dương Phong theo hắn xuống nam, trong đó phát sinh rất nhiều thứ buồn cười.

Âu Dương Phong từng được xưng là "Tây Độc", võ công cao cường, tâm tư độc ác, nhưng bây giờ Âu Dương Phong đã điên điên khùng khùng, sớm không còn là tây độc của năm đó rồi.

Nghịch Cửu Âm Chân Kinh của hắn, nhất cử nhất động đều khác với người bình thường, đặc biệt vấn đề đi đường, người khác đều là chân đạp đất, nhưng hắn là tay đạp đất, trong tay cầm hai hòn đá, lúc đi phát ra tiếng cạch cạch, nhưng tốc độ đi của hắn nhanh đến kinh người. Dương Quá xuất thân pháu Cổ Mộ, sở trường là khinh công, nhưng khinh công của mình so với cha thì cách còn xa lắm mới bằng được nha.

Hai người đi trên đường, nhưng vì cử động quái dị của Âu Dương Phong, người ta đều chỉ chỉ trỏ trỏ hai người, Dương Quá cảm thấy có chút không được thoải mái, cho nên hắn muốn cha mình sửa lại cách thức đi đường.

Âu Dương Phong trừng mắt nói:

- Trước nay toàn cha bảo con, làm có chuyện con bảo cha!

Dương Quá nghe xong lời này, không còn gì để nói nữa.

Nhưng Âu Dương Phong đối với đứa con Dương Quá này rất tốt, mặc dù điên điên khùng khùng, nhưng Dương Quá vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của Âu Dương Phong, lòng lòng biết rõ con ruột của Âu Dương Phong đã die, nên đem tất cả cảm tình dồn lên đứa con nuôi này.

Hai người trên đường xuống nam, thời tiết cũng dần dần chuyển ấm, vào một ngày đến một hạp cốc, hai người vừa tiếp cận cửa ra hạp cốc, thì nghe thấy một tiếng la, tiếp đó nhảy ra một đám người tay cầm binh khí, những người này cao đô đen hôi, trên mặt thằng nào cũng mang nụ cười gằn, trong đó chạy ra một người quát lên:

- Đường này tao mở, cây này tao trồng, muốn đi qua chỗ này, hãy để lại tiền mãi lộ.

Dương Quá toát mồ hôi, đây là câu cửa miệng của nhân vật lục lâm trong phim truyền hình ở kiếp trước, hắn biết đã gặp phải bọn mao tặc cướp bóc, Dương Quá cũng không sợ, túm lại mà nói, võ lâm cao thủ sẽ không đầu nhập vào trong lục lâm, đang chuẩn bị ra tay, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng kêu tức giận, chỉ thấy Âu Dương Phong hai tay chống đất, người xoay tròn nhào vô đám người đó, chiêu thức của Âu Dương Phong mười phần quỷ dị, đánh đông kích tây, khó nà địch nổi. Dương Quá thấy Âu Dương Phong ra tay, biết những người gặp xui xẻo rồi, do vậy đứng một bên mà xem kịch hay.

Ai ngờ Âu Dương Phong trong đầu có chút loạn, hành sự mười phần điên cuồng, hắn ba chiêu hai thức đã đem đám người này ngăn lại, sau đó đem quần áo của nhưng người này xé rách hết, sau đó không biết dùng thủ pháp mế gì, đem lông và tóc trên người bọn chúng toàn bộ nhổ bay hết, trong sơn cốc truyền đến những tiếng kêu thê thảm.

Dương Quá trong lòng bất nhẫn, lớn tiếng nói:

- Cha, mau dừng lại, chúng ta mau đi thôi, chậm thì vợ con chạy không thấy bóng dáng nữa.

Âu Dương Phong nghe tiếng dừng lại, không để ý đến bọn mao tặc nàu nữa, hô lên một tiếng nói:

- Con ngoan, chúng ta đuổi nhanh, không để cho nó chạy.

Trên đường làm ra không ít chuyện cười, Nam Tống năm cuối xã hội hỗn loạn, thường đụng những người đến tìm Dương Quá cùng Âu Dương Phong phiền phức, đều bị siêu cấp bảo tiêu Âu Dương Phong đánh cho chạy hết, Dương Quá không có cơ hội ra tay.

Âu Dương Phong mặc dù điên khùng, nhưng kinh nghiệm giang hồ cực kỳ phong phú, Dương Quá không sợ gặp phải phiền phức gì.