Chương 1: XUYÊN VIỆT!!!​ Thần Điêu Thế Giới!!! ​

"Kế tiếp! " trong phòng truyền đến một tiếng quát to, một nam tử thân thể gầy yếu vội vàng tiến vào.

"Rất vui được gặp ngài, tên tôi là Dương Kiền, sinh viên khoa kinh tế vừa mới tốt nghiệp năm nay......"

Hắn là Dương Kiền, năm nay 22 tuổi, một tháng trước vừa mới tốt nghiệp từ một trường đại học ở một tỉnh thuộc trung bộ, thời gian này hắn vẫn đang vội vàang tìm công tác, hôm nay hắn lại vừa nhận được 1 lời mời tới một đơn vị phỏng vấn, kẻ vừa trả lời thị là Dương Kiền.

Trước kia tại đại học, Dương Kiền học tập rất khắc khổ, hắn gia cảnh bần hàn, luôn hy vọng tương lai học tập thành nghiệp, có thể tìm được một phần công tác ổn định để nuôi sống cả nhà.

Sau khi tốt nghiệp, Dương Kiền mới biết tìm được 1 công việc thực rất gian nan, suốt hơn một tháng qua, Dương Kiền đã tham gia phỏng vấn hơn mười công ty, nhưng kết quả đều khiến hắn thất vọng.

Hôm nay Dương Kiền lại nhận được một lời mời tới phỏng vấn tại 1 công ty mậu dịch, hắn học khoa kinh tế, chuyên ngành ngoại thương, Dương Kiền nghĩ thầm rằng hôm nay chắc chắn có thể đạt được một phần công tác.

Một lúc sau, Dương Kiền uể oải từ trong phòng đi ra, vừa thấy mặt hắn đã biết hôm nay lại vừa thất bại rồi.

"Mẹ nó, không cần thêm cử nhân, chẳng lẻ còn muốn tao trở về học tiếp thạc sĩ! " Dương Kiền tức giận mắng một câu, nguyên lai công ty này chiêu sinh thạc sĩ có bằng cấp, giống Dương Kiền như vậy vốn chỉ là cử nhân, trong công ty đã có nhiều vị trí rồi, bây giờ căn bản là không cần tăng thêm.

Đại học Khoách Chiêu vốn đã “lợi hại” lắm rồi, xui cho Dương Kiền hắn, khoa hắn học từ lâu đã đạt tới ngưỡng cung lớn hơn cầu, muốn tìm được một phần công tác quả thật không dễ dàng. Hai năm trước, tin tức trên báo có nói sinh viên đại học Bắc Kinh tốt nghiệp ra đường bán kẹo hồ lô, bán thịt heo thịt gà ( thốn =)) ), đại học Bắc Kinh còn như thế, huống chi Dương Kiền chỉ tốt nghiệp ở một trường đại học bình thường. Đi tới của lớn công ty mậu dịch, điện thoại Dương Kiền chợt vang lên.

"Này, ba, có chuyện gì sao? " Nguyên lai là đang ở quê, phụ thân hắn đánh điện thoại tới, Dương Kiền vừa thấy dãy số đã vội bắt máy ngay.

"Cái gì, các người thay con liên lạc được một đơn vị! Hảo, hảo, con hôm nay trở về liền! " Dương Kiền hưng phấn lớn tiếng kêu lên.

Sau khi Dương Kiền tốt nghiệp, không chỉ có mình hắn đi tìm công tác, trong nhà mỗi người cũng đều vì công việc của Dương Kiền mà bôn ba! Vừa rồi phụ thân hắn điện thoại báo tin cho Dương Kiền: cữu cữu ở quê vì hắn liên lạc được một đơn vị, Dương Kiền nghe xong sau khi vô cùng hưng phấn, hắn quyết định hôm nay liền trở về nhà .

Dương Kiền quê quán tại Hà Nam, nơi đây là một vùng đất võ thuật trứ danh, là nơi khởi nguyên của Thái Cực quyền, Dương Kiền xa quê lên tận Thiểm Tây để học tập, hắn nhìn quanh, bây giờ đã không có xe lửa rồi, cho nên hắn quyết định leo lên ô tô đường dài (bus, đò,... để ô tô cho giống nguyên bản) trở về nhà.

Khí trời có chút âm trầm, bất quá Dương Kiền không để ở trong lòng, một đường quốc lộ xe chạy tốc độ cao, cho dù trời mưa bên ngoài có lớn đối với việc hắn về nhà cũng không có gì ảnh hưởng. Sau khi thuận lợi leo lên ô tô, Dương Kiền an tâm ngồi ở ghế trên, không lâu sau hắn đã mơ màng trong cơn mê.

Đang khi thời điểm ô tô trên đường tới Hà Nam, trời mưa càng lớn, nương theo tiếng mưa rì rầm bên ngoài tấm kính xe là tiếng sấm ì ùn dữ dội. Dương Kiền bị tiếng sét đánh thức, hắn choàng tỉnh giấc, nhìn nhìn ra ngoài, xe đã đi được nửa đường, hắn từ trong bao móc ra rồi một túi khô mặn nhai nhai cho đỡ buồn miệng. Mưa càng lúc càng lớn, bầu trời âm trầm càng thêm dọa người, Dương Kiền co mình trong xe vì cái lạnh của thời tiết hòa cùng hơi lạnh từ chiếc điều hòa quan sát khung cảnh ngoài trời.

Đúng lúc này, một đạo thiểm điện bất ngờ đánh xuống ngay phía cửa kính chiếc ô tô.

"A! " Một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong ô tô đột ngột vang lên.

"Tin tức thời sự trong nước: theo tin vừa nhận được, một chiếc ô tô xuất phát từ Tây An bị sét đánh trúng, sau khi kiểm tra có một nam thanh niên đã tử vong vì bị sét đánh, danh tính nam tử còn đang đợi người nhà đến nhận diện! Tôi đại biểu đài truyền hình nhắc nhở mọi người nhớ cẩn thận khi xuất hành vào lúc trời mưa bão thế này......"

Mơ mơ màng màng, Dương Kiền mở mắt, hắn nhớ rõ vừa rồi hình như có một đạo thiểm điện thật lớn bổ trúng chính mình, bây giờ hắn hoàn hồn cảm giác toàn thân vẫn còn ê ẩm đau nhức. Ngẩng đầu nhìn xem bốn phía, cảnh tượng chung quanh lúc này bỗng khiến Dương Kiền trợn mắt há mồm hồi lâu không nói được gì.

Trước mặt Dương Kiền là một già một trẻ hai nữ tử, xa hơn một chút là địa phương được vây quanh bởi một đám nam nhân mặc đạo bào, xem hoàn cảnh tứ phía hẳn là đang ở trong một đình viện cây cối um tùm, hoàn cảnh ưu nhã.

Nữ nhân lớn tuổi kia nằm trên mặt đất, miệng nàng bê bết máu, toàn thân uể oải, xem bộ tựa hồ như đèn sắp cạn dầu, nhưng mà điều khiến Dương Kiền ngạc nhiên cũng không phải là về nữ nhân này mà là về trang phục nàng đang mặc, xem bộ không phải là trang phục phù hợp với thời đại này, rõ ràng là y phục của người Trung Quốc cổ không rõ niên đại nào.

Mà nữ tử trẻ tuổi đúng kia dung mạo lại vô cùng xinh đẹp, nàng một thân bạch y như tuyết, chỉ là trong ánh mắt hàn ý bức người, giờ phút này nàng đang cầm trong tay trường kiếm mà đứng, phong thái tựa như băng cung tiên tử giáng trần xuống nhân gian.

"Đẹp quá! " Dương Kiền bất giác thì thào một câu, hình dáng cô gái này chỉ sợ minh tinh điện ảnh có hóa trang lên cũng không bằng, nhất là loại dung mạo cùng khí chất hòa làm một này càng làm cho nàng thêm lôi cuốn và hấp dẫn hơn vạn phần.

Xa xa đám đạo sĩ kia có già có trẻ, cầm đầu chính là một lão đạo sĩ tóc hoa râm, giờ phút này bọn họ đều dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn về phía bên này.

"Chỗ này nhất định là một phim trường, chỉ là ta như thế nào lại đến địa phương này? " Dương Kiền trong lòng thầm nghĩ, chỉ là hắn có chút buồn bực chính mình vì sao lại ở chỗ này.

Dương Kiền đang chuẩn bị hỏi mấy "Diễn viên" phía trước, bỗng nhiên lúc này lão bà kia ho khan mấy tiếng, nàng quay về nữ tử trẻ tuổi cất giọng khó nhọc: "Cô nương, ta cả đời không...có cầu ngươi chuyện gì, bây giờ lão bà tử sắp chết....ta sợ...sợ ta cầu ngươi ngươi sẽ không đáp ứng. " Âm thanh lão bà càng ngày càng hư nhược, run rẩy như đem hết sức lực còn lại trong người mà nói ra, may mắn Dương Kiền ở gần đó, nếu không hắn chẳng nghe được lão bà này nói cái gì.

Nữ tử trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần đứng đó, đôi mi thanh tú khẽ cau lại, nàng nói: "Ngươi muốn cầu ta việc gì ta đều đáp ứng? " Lão bà bà gật gật đầu, sau đó ngón tay run rẩy chỉ về phía Dương Kiền, môi nàng khẽ nhúc nhích, chỉ là câu nói tới cửa miệng lại không thể phát ra.

Dương Kiền nhìn lão bà bà chỉ về phía mình, vì vậy hắn gật gật đầu đáp lại, lão bà bà lại dùng ánh mắt hiền lành nhìn theo hắn.

Nữ tử trẻ tuổi hỏi: "Ngươi là muốn ta chiếu cố hắn? " âm thanh của nàng thật thanh thúy dễ nghe, chỉ là có chút băng lãnh. Lão bà bà sắc mặt có chút thống khổ, nàng quay đầu nói: "Ta cần ngươi chiếu cố liêu hắn cả đời ...cả đời! Đừng cho hắn chịu nửa điểm thiệt thòi, ngươi có đáp ứng hay không? " Nghe xong lão bà bà nói, nữ tử trẻ tuổi chần chừ nói: "Cả đời..cả đời ư? " Nàng có chút do dự.

Lão bà bà lúc này đột nhiên lớn tiếng nói: "Cô nương, lão thân ta cho đến lúc chết, cũng đều là chiếu cố ngươi cả đời! Lúc ngươi còn nhỏ, ăn cơm ngủ nghỉ, tắm rửa không phải đều là do lão bà bà ta một tay làm hay sao? Ngươi, ngươi...báo đáp ta cái gì chứ? "

Lão bà bà nói đến nước này, nữ tử trẻ tuổi khẽ cắn môi dưới, nàng gật gật đầu nói: "Hảo, ta nhận lời ngươi là được! " Lão bà bà lúc này trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, giờ phút này nàng lại nhìn về phía Dương Kiền, trong ánh mắt có vui mừng, có thương khổ, phảng phất còn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói.

Nhìn thấy ánh mắt đó, Dương Kiền có chút không tự chủ được tiến về phía trước, mặc dù hắn trong lòng nhận định đây là tại phim trường, nhưng là đối mặt với sự chân thành, ánh mắt phức tạp như thế, Dương Kiền không tự giác đã tự mình dung nhập vào trong tràng diễn xuất này...

Hai tay hắn nâng lão bà ngồi dậy, nhẹ nhàng hỏi: "Bà có chuyện muốn nói với con? " Giờ phút này tâm thần Dương Kiền đã hoàn toàn bị ánh mắt lão bà này thuyết phục , hắn hoàn toàn không có chú ý tới thanh âm của hắn đã trở nên thanh thúy đi rất nhiều, thực là giọng nói của một đứa trẻ.

Lão bà bà nhìn về phía Dương Kiền, gật gật đầu, nàng cố hết sức khều khào nói: "Quá nhi, ngươi...long cô cô...ngươi phải theo nàng có biết không, ngươi, ngươi đã......" Lão bà bà nói tới đây, thanh âm đột nhiên đình chỉ, Dương Kiền nhìn về phía lão bà bà, chỉ thấy nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt vô thần nhẹ nhàng nhắm lại, ngay sau đó cả cơ thể lão bà đều buông lỏng, phảng phất như đã mất hết sinh cơ.

    

Dương Kiền đột nhiên cảm giác được một tia không đúng, này lão bà bà hành động cũng quá cao siêu rồi nha, nàng làm cho người ta cảm giác thật sự như đã chết đi, Dương Kiền có chút hoảng loạn, tay hắn run run đưa về phía lỗ mũi của bà lão, làm hắn sợ hãi đó là, lão bà bà đã đoạn khí rồi.

"Này, này...mẹ nó không phải điện ảnh! " Dương Kiền khiếp sợ ở tại đương trường, hắn đã không có năng lực suy nghĩ, cuộc đời hắn lần đầu tiên chứng kiến một người sống sờ sờ đột ngột ra đi trong vòng tay của mình, khiến hắn không khỏi khiếp sợ.

Qua một lúc sau, Dương Kiền chậm rãi bình tĩnh đứng dậy, hắn lắc lắc đầu, muốn thoát khỏi thứ tâm trạng khủng bố này, lúc này hắn mới phát hiện chính mình trên thân quần áo có chút không đúng, hắn nhớ rõ ràng lúc lên xe mình mặc chính là một thân trang phục màu vang, lúc này màu sắc quần áo như thế nào biến thành màu xám rồi? Hắn chăm chú dò xét toàn thân, đột nhiên phát hiện có điểm không hợp.

"Không, không đúng! " Dương Kiền đột nhiên lớn tiếng kêu lên, nguyên lai hắn phát hiện một chuyện khiến kẻ khác không thể tin, chỉ thấy Dương Kiền chậm rãi vươn hai tay ra, cẩn thận quan sát, đây là một đôi bàn tay trắng noãn, chỉ là có chút nhỏ bé, không giống như đôi tay của một nam tử 22 tuổi, tựa có chút giống với bàn tay của một hài tử 10 tuổi.

Dương Kiền hoảng sợ nhìn hai tay, sau đó hắn lại đem ánh mắt hướng về phía cánh tay, chân, cước, ngực bộ vị, hắn thậm chí lấy tay sờ sờ cằm của chính mình, quả nhiên không có một cọng râu. Trong Lòng không yên sờ sờ hông dưới, hoàn hảo, vẫn có tiểu kê kê, xem ra chính mình là một nam nhân, Dương Kiền thở phào nhẹ nhỏm.

"Ta như thế nào lại nhỏ đi rồi? " Dương Kiền rốt cục xác định thân thể mình đã xảy ra cái dạng biến hóa gì, hắn từ một nam nhân 22 tuổi biến thành tiểu nam hài 10 tuổi!

Dương Kiền khó mà tin được sự thật đang diễn ra trước mắt, hắn ngẩng đầu nhìn hướng bốn phía, lão bà bà thi thể còn đang trước mắt, chỉ là nữ tử xinh đẹp đã biến đâu mấy. Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng đinh đinh đang đang, Dương Kiền nhìn đi, chỉ thấy cô gái vừa rồi đang cầm trong tay một dải lụa bạch sắc mang theo cùng một lão già đạo sĩ tranh đấu, dải lụa tung bay theo thân ảnh của cô gái thoắt ẩn thoát hiện tựa như ánh lên trong đó những đợt khí lưu hoàng sắc, va chạm cùng trướng kiếm của lão họa sĩ không dứt, phát ra những âm thanh đinh đinh đang đang chói tai.

Thân ảnh cô nàng chợt ẩn chợt hiện, lúc cao lúc thấp, thân thể nhảy lên độ cao hoàn toàn vượt cực hạn của thường nhân, nàng cả người giống như tiên tử, Dương Kiền nhìn theo ánh mắt ánh lên vẻ say mê, cô gái này chẳng lẻ thật sự là tiên tử hạ phàm?

Dương Kiền đột nhiên nhớ tới lão bà kia trước khi trúc hơi thở cuối cùng có nói một câu:"Quá nhi, ngươi phải theo lông cô cô rồi......" "Quá nhi, long cô cô......" Dương Kiền đột nhiên tâm loạn như ma, cảnh tượng trước mắt phối hợp với hai từ này khiến cho Dương Kiền mơ hồ nghĩ tới cái gì.

Hắn hung hăng nhéo cánh tay mình một cái, cơn đau suýt nữa khiến hắn nhảy dựng lên, Dương Kiền hít một hơi thật sâu, hắn xác định hết thảy không phải đang nằm mơ.

"Quá nhi? Long cô cô? Đây là tràng cảnh trong thần điêu hiệp lữ, chẳng lẻ, chẳng lẻ ta xuyên qua tới thần điêu thế giới? " Dương Kiền khiếp sợ nghĩ tới chuyện hoang đường này. Trước kia lúc học đại học, Dương Kiền cũng từng đọc qua không ít huyền huyễn tiểu thuyết, thường xuyên thấy rất nhiều nhân vật từ thế giới này xuyên việt qua thế giới khác, cho nên hắn rất nhanh đã nghĩ tới phương diện này.

    

"Xem ra cô gái xinh đẹp đang đánh nhau ngoài kia đúng là Tiểu Long Nữ rồi, vừa rồi chết đi trong lòng mình hẳn là Tôn bà bà, bây giờ cùng nàng đánh nhau chính là Toàn Chân thất tử Xích Đại Thông. Mà ta, ta, ta nhất định đúng là kẻ vừa phản bội Toàn Chân giáo, Dương Quá! "

    

Dương Kiền từ nhỏ học ở trường đã bắt buộc phải đọc sách của Kim Dung tiên sinh, đối với thần điêu hiệp lữ cũng không lạ lẫm, ở chỗ hiện tại hắn đã đại khái hiểu rõ, bây giờ hắn đã hiểu được tình cảnh chính mình rồi. Bây giờ tràng cảnh vốn là Dương Quá chạy trốn tới rồi cổ mộ , mà Tiểu Long Nữ không chịu thu lưu, vì vậy Tôn bà bà mang theo Dương Quá lập tức rời đi, không khéo bị Xích Đại Thông xuất thủ đánh chết.

"Ta, ta thế mà lại đi tới thần điêu hiệp lữ thế giới ! " Dương Kiền hai mắt nhìn trời, trên mặt vui buồn lẫn lộn, giờ phút này tâm tình của hắn đã không thể dùng bất cứ ngòi bút nào để hình dung! Bi thương chính là từ nay về sau rời xa cha mẹ thân nhân, sau này chính mình một mình một thân cô độc sinh tồn ở một nơi xa lạ; hưng phấn ở chỗ đây chính là thần điêu thế giới có nhân vật chính mình kính nể như đại hiệp Quách Tĩnh, có bóng hồng khiến mình thương tiếc Tiểu Long Nữ, có Hồng Thất Công, Hoàng Dược Sư, Âu Dương Phong cùng vô số truyền kỳ nhân vật, quan trọng hơn chính là chính mình đúng là thần điêu đại hiệp Dương Quá!

Chẳng biết qua bao lâu, Dương Kiền chậm rãi láy lại bình tĩnh, hắn trợn mắt nhìn về phíá bóng lưng tựa như tiên nữ chính là Tiểu Long Nữ kia, trong lòng tư nhủ hàng vạn hàng nghìn, xem ra nàng đúng là nữ nhân sau này của chính mình !

"Từ hôm nay trở đi, ta còn là Dương Kiền, ta là Dương Quá, Dương Quá đúng là ta! Ta sẽ quý trọng Tiểu Long Nữ, sẽ không để cho nàng lại chịu những thương tổn kia, đương nhiên càng không thể để cho băng thanh ngọc khiết như nàng bị tên chó chết Doãn Chí Bình khinh nhờn! " Hắn trong lòng âm thầm thề.

Giờ phút này giữa sân đột nhiên"Răng rắc" Một thanh âm vang lên, Dương Quá (Dương Kiền) ngẩng đầu nhìn lại, nguyên lai là Xích Đại Thông trong tay trường kiếm đã bị Tiểu Long Nữ bẻ gẫy, Dương Quá(Dương Kiền) trước kia xem qua thần điêu hiệp lữ, biết Tiểu Long Nữ hai tay đeo Cổ Mộ dị bảo, dùng tơ bằng vàng làm thành một đôi bao tay, cho nên hắn cũng không phải rất kinh ngạc. Toàn Chân Giáo đạo sĩ lại không thể tin nhìn 2 tay Tiểu Long Nữ, bọn họ còn tưởng rằng Tiểu Long Nữ 2 tay luyện thành cái gì đao thương bất nhập công phu, cả đám đều há mồm trợn mắt ngốc trệ.

    

Chỉ thấy Xích Đại Thông run giọng nói: "Hảo hảo hảo, bần đạo nhận thua, Long cô nương, ngươi đem Dương Quá mang đi đi! " Nghe xong Xích Đại Thông nói, Dương Quá (Dương Kiền) trong lòng thở dài một hơi, hắn càng thêm xác nhận chính mình ở thần điêu thế giới rồi.

Tiểu Long Nữ dung mạo không có một tia biến hóa, nàng nhìn chằm chằm Xích Đại Thông lạnh giọng nói:"Ngươi đánh chết Tôn bà bà, một tiếng nhận thua là xong rồi? " Xích Đại Thông nghe vậy thảm não ha ha một tiếng, hắn lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Ta thật sự là lão hồ đồ rồi! " Nói xong giơ đoạn kiếm trong tay hướng về yết hầu đâm tới.

Dương Quá đã không phải Dương Quá kìa, hắn trong lòng hiểu được Xích Đại Thông sẽ không chết dễ dàng vậy , đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn quả thật đi tới thần điêu thế giới, lời truyện của Kim Dung tiên sinh không có sai.

    

Quả nhiên, chỉ nghe "Canh!"một tiếng giòn vang, Xích Đại Thông trong tay đoạn kiếm đã bị một viên đá nhỏ đánh rớt ở mặt đất, sau đó có một người từ ngoài tường tiến đến. Người chưa đến, thanh âm đã truyền đi xa: "Thắng bại là vốn là chuyện thường của binh gia, nếu như bị bại đã đòi tự sát, sư ca ta năm đó có 18 cái đầu cũng chặt đi hết! " Người tới mặc dù 2 bên tóc đã hoa râm, nhưng cả người khí vũ hiên ngang, trong thanh âm để lộ ra một cổ dũng khí ngất trời, Dương Quá ngẩng đầu nhìn tới, hắn biết nhất định đây là Toàn Chân thất tử Khưu Xướng Cơ rồi.

Chỉ thấy Khưu Xướng Cơ rút ra một thanh trường kiếm, cao giọng nói với Tiểu Long Nữ: "Toàn Chân môn hạ Khưu Xướng Cơ hướng cao nhân lãnh giáo! " Tiểu Long Nữ không nói gì, nàng trực tiếp 2 tay chộp tới trường kiếm Khưu Xướng Cơ, Xích Đại Thông còn không kịp nhắc nhở Tiểu Long Nữ trên tay có biến, trường kiếm Khưu Xướng Cơ đã bị bẻ gẫy rồi.

Nhưng là Tiểu Long Nữ cũng không phải dễ chịu, Khưu Xướng Cơ nội lực so với nàng cao thâm rất nhiều, Tiểu Long Nữ cảm giác cánh tay phải đau đớn tê dại, ngực đã ẩn ẩn đau nhức, vì vậy Tiểu Long Nữ không có tái chiến, nàng 1 tay kẹp lấy Tôn bà bà thi thể, tay kia nắm Dương Quá, hai chân đạp một cái, thân thể khinh linh phiêu diêu biến mất nơi vách tường.

Khưu Xướng Cơ cùng Xích Đại Thông hoảng sợ nhìn theo thân pháp kì diệu của Tiểu Long Nữ, khinh công kì diệu như thế quả nhiên là vô cùng hiếm có!