Chương 9: Ngày 50

Trần Hoàng ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hai tay liên tục gõ chữ.

"Đã là ngày thứ 49 rồi."

"Như dự tính, đúng vào 11h50, sẽ ngay lập tức bị dịch chuyển đến vị trí bến xe bus ở ngoại ô."

"Cường độ gió càng lúc càng mạnh, đã tương đương với gió của bão cấp 6."

"Phòng số 1 vẫn không có bất kì dấu hiệu nào."

"Thứ trong phòng số 4 vẫn ở đó, nó sẽ xuất hiện sau khi xả nước vào trong bồn từ 5 đến 10 phút."

"Hôm nay cửa phòng số 5 mở ra, đã làm theo quy tắc là mở toàn bộ đèn và đóng cửa lại."

"Radio đã xác nhận rằng trong phòng số 5 có gì đó, nhưng không rõ ràng. Đánh giá là tiềm ẩn."

Trần Hoàng đã phân biệt những sự việc trong nhà trọ thành ba loại chính. Nguy hiểm, nguy hiểm tiềm ẩn và tiềm ẩn.

Nguy hiểm đúng như tên gọi, uy hiếp trực tiếp đến tính mạng, cần được lưu ý ở mức độ cao nhất.

Tiềm ẩn nguy hiểm có thể chưa phát hiện khả năng gây nguy hiểm hoặc nguy cơ không xảy ra trong điều kiện bình thường, nhưng có thể uy hiếp đến sự sống còn. Cần lưu ý đến sự thay đổi dù là nhỏ nhất để phán đoán tình hình.

Tiềm ẩn, chưa xác định nhưng không gây hại.

Toàn bộ ca làm việc hôm qua đều được hắn diễn giải thành dạng giống như bút ký lưu vào trong máy tính. Trần Hoàng định hoàn tất, nhưng ngập ngừng mãi, cuối cùng viết thêm một câu nữa.

"Hôm nay, ta có một dự cảm bất thường, có gì đó không hay sắp xảy ra."

Viết lách suốt nửa giờ, Trần Hoàng đứng dậy vươn mình, xoa xoa hai con mắt mỏi nhừ. Hắn đi đến tủ lạnh lấy ra bánh mì và bơ sữa, bắt đầu bữa sáng của mình.

Hắn ăn sáng xong, liếc nhìn điện thoại đã gần 7h sáng.

Trần Hoàng chỉ mặc quần áo đơn giản, hắn hôm nay định ra ngoài mua thêm đồ.

Trên phố lục tục có người qua lại, âm thanh phố thị cũng dần trở nên ồn ã.

Trần Hoàng cảm thấy hắn cùng xung quanh hết thảy đều không hợp. Không hiểu sao, xung quanh hắn như bao phủ một lớp không khí âm trầm, lạnh lẽo, kể cả ánh nắng chói chang của buổi sáng cũng không thể hòa tan được.

"Khó nói... mình đã thay đổi."

Trần Hoàng thở dài, không tiếp tục nghĩ quẩn.

Hắn đến trung tâm thành phố, dù mới là sáng sớm nhưng nhịp sống ở đây sôi động hơn ở ngoại thành nhiều. Tãi đưa hắn đến khu mua sắm lớn nhất thành phố. Trần Hoàng dự định sẽ mua thêm chút dụng cụ cùng với một cái áo mới, hắn cần cái áo to hơn và dày hơn để chống chịu sức gió, đồng thời cũng có nhiều nơi để dụng cụ hơn.

Đột nhiên, sau lưng giống như có người đang gọi hắn.

"A, bạn là Trần Hoàng! Trần Hoàng phải không?"

Hắn quay đầu ra đằng sau, người nói chuyện là một cô gái ưa nhìn với mái tóc màu hạt dẻ. Khuôn mặt dường như hắn đã từng gặp qua nhưng không thể nhớ nổi người này là ai, ở đâu. Nhìn thấy trong mắt hắn nghi hoặc cùng không hiểu, cô ấy vội vàng nói.

"Đường đột quá, mình là phương Nhã, chúng ta đã từng học lớp trung học với nhau."

Giờ Trần Hoàng mới "à" lên một tiếng, hắn cũng nhớ ra phương Nhã là ai. Bất quá hắn cũng không có vẻ gì là cao hứng, Trần Hoàng chỉ học trung học có hơn một năm đã nghỉ học, trong lớp cũng không thân thiết với ai cả, là một thành viên chỉ có thể nói là thừa được mà thiếu cũng được.

Ba năm đã qua, càng không có tình cảm gì đáng để nói.

Trong trí nhớ của Trần Hoàng, Phương Nhã là một hoa khôi có tiếng trong lớp, thậm chí là cả trường. Học tập tốt, khả năng văn nghệ và thể thao cũng thuộc hàng thượng thừa, sao có thể nhớ từng học với một người bình thường như hắn chứ.

Trần Hoàng trầm ngâm, Phương Nhã ý thức được cuộc nói chuyện đã đi vào ngõ cụt nên cô có chút lúng túng nói.

"Mấy năm trước tại sao cậu lại nghỉ học vậy, mọi người lo cho cậu lắm đó."

Hắn cũng không coi đó là thật, chỉ xem như là lời khách khí. Trần Hoàng chỉ ứng phó vài ba câu rồi lấy cớ rời đi, để lại Phương Nhã đứng đó.

Hắn xem là mình đã đủ tử tế, nhưng biểu hiện lạnh nhạt như vậy trong mắt người ngoài có vẻ hơi bất cận thân tình.

Trần Hoàng cũng không để ý chuyện này nữa, hắn đi ngay đến của hàng bán quần áo quân dụng. Những cái áo này tuy không to như những cái áo bông trong tiệm quần áo khác nhưng bởi vì làm từ vật liệu thô và dày nên dùng để chịu rét rất tốt, hơn nữa nó có rất nhiều túi kể cả trong và ngoài, có thể chứa được nhiều dụng cụ.

Trần Hoàng vừa nhìn đã thấy ưng ngay, dù giá cả có hơi đắt nhưng hắn cũng không quan tâm. Sau đó hắn đi thêm vài chỗ nữa, mua thêm một cái la bàn, một cái đồng hồ bấm giờ. Những cái này đều liên quan đến thử nghiệm của hắn.

Làm xong hết tất cả mới có 9h sáng, Trần Hoàng nhìn mình chỉ trong vòng hai tiếng đã tiêu gần 2000 mà cười khổ, không biết từ lúc nào số tiền lớn kia đối với hắn cũng không còn quan trọng nữa.

Với Trần Hoàng, dù là tiêu tiền hay gặp gỡ Phương Nhã, tất cả chỉ là một cái nhạc đệm nho nhỏ.

...

Đêm.

Trần Hoàng kiểm kê lại toàn bộ vật dụng kĩ càng. Đèn pin, đèn pin mini, pin dự phòng, đồng hồ bấm giờ, bật lửa, diêm,... tất tần tật mọi thứ đều được hắn xem đi xem lại hai lần.

Cũng không phải hắn cẩn thận quá mức, mà hôm nay hắn thật sự có dự cảm không tốt, cả người trở nên ngứa ngáy khó chịu nhưng không biết được ngứa chỗ nào.

Trần Hoàng bình tĩnh lại, hắn nhìn lên đồng hồ đeo tay, trong miệng lẩm bẩm.

"Đến giờ."

Tầm mắt hắn giống như bị nhòe đi, đến lúc hắn lấy lại tầm nhìn, xung quanh là một vùng tăm tối. Hắn đang đứng cạnh một bến xe.

Xung quanh không có một ánh đèn nào nên tối mịt, Trần Hoàng tập mãi đã thành quen, trong tay đèn pin bật lên, ánh sáng hướng về phía trước.

Gió vẫn rất mạnh, thổi cát bụi bay mù mịt, hắn nhắm một mắt lại, lấy vạt áo che miệng rồi đi về phía trước.

Rất nhanh, trước mặt hắn lại là khung cảnh quen thuộc, nhưng có cái gì đó khác.

Cái biển đèn neon, nó nhấp nháy liên tục, giống như bị chập điện.

Ca làm việc mới bắt đầu.