Sáng nay, khác với mọi ngày, trên hộc đưa thư của Trần Hoàng nhiều thêm một tấm bưu thiếp.
"Là ai gửi thư cho mình nhỉ?"
Ngẫm lại, hắn cảm thấy không có khả năng lắm, mối quan hệ xã hội của Trần Hoàng thuộc loại nhạt như nước lã, sẽ không có ai tốn công tốn sức viết thư cho hắn, cho dù là đánh máy.
"Đúng là chỉ có từ chục năm trước căn hộ mới tồn tại hộc đưa thư kiểu này"
Nghĩ vu vơ, Trần Hoàng đem bưu thiếp mở ra, mở đầu là một dòng chữ đơn sơ, ứng tuyển bảo vệ.
Hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, thời đại công nghệ số, loại phương pháp tuyển dụng nhân viên vừa tốn kém vừa kém hiệu quả sợ là đã gần như tuyệt tích rồi chứ. Bây giờ chỉ cần hướng lên mạng đánh cái quảng cáo là xong. Nhưng hiếu kì, hắn tiếp tục đọc xuống dưới.
"Ứng tuyển ca đêm bảo vệ, lương tháng 10000, vui lòng liên hệ đến số sau..."
Trần Hoàng căng mắt ra nhìn, lật đi lật lại vài lần,trong miệng lẩm bẩm.
"Thật hay giả?!!'
Hắn vội vàng lấy ra chiếc điện thoại đời cũ cổ lỗ sĩ của mình, nhập số điện thoại ghi trên tờ tuyển dụng. Ngay lập tức, bên kia đầu dây bắt máy.
"Xin chào, tôi là Trần Hoàng. Những gì các anh ghi trên tờ tuyển dụng đó là thật sao?"
"Đúng"
Bên kia vang lên một giọng nói máy móc, không phải là từ tính, lạnh như băng máy móc thì đúng hơn. Thái độ của đối phương cũng rất lạnh lùng.
"Ờ... bên các anh có thứ gì đại loại như hợp đồng không, dù sao tôi..."
Tinh!
Tiếng thông báo của điện thoại vang lên, bất thình lình tài khoảng của hắn vậy mà tăng thêm 2000, khiến hô hắp của Trần Hoàng gần như ngừng lại.
Bên kia vẫn một giọng nói lạnh lùng như trước.
"Trần Hoàng tiên sinh, đây là tiền đặt cọc trước. chỉ cần anh đến đúng công việc, 8000 còn lại sẽ thuộc về anh."
Trần Hoàng mừng như điên, dù cho cảm thấy chuyện này rất quái dị như hắn làm sao còn để ý. Hắn rất nghèo.
Trần Hoàng không cha không mẹ, thời điểm còn nhỏ còn có thể hưởng trợ cấp từ xã hội.Nhưng hắn bây giờ đã 20 tuổi rồi, đi xin trợ cấp thất nghiệp trên mặt cũng không giấu nổi xấu hổ. Nhân viên tiếp đón tuy rằng vẫn rất lễ phép, nhưng hắn có thể từ trong mắt thấy được khinh bỉ, giống như hắn là sâu mọt của xã hội.
Trần Hoàng cũng biểu thị rất bất đắc dĩ, hắn còn chưa tốt nghiệp cấp ba, xin việc rất khó. Công việc hoặc là gian khổ, hoặc là phiêu lưu bất định. Tạo thành một cái u ác tính tuần hoàn.
Hắn thở dài, căn hộ tồi tàn 20 năm tuổi này cũng đã khất nợ ba tháng, bên kia cũng thúc dục liên hồi. Nếu không trả, sợ rằng tháng sau Trần Hoàng sẽ ra đường ngủ.
“Rốt cuộc... muốn đổi đời rồi sao?!!”
Công việc trong mơ, tiền lương cao. Để hắn hưng phấn. Cao như vậy tiền lương, chỉ cần làm có một năm nửa năm hắn cũng sẽ tích góp được kha khá.
Hắn dự định sẽ đi học lại, cố lấy cái bằng tốt nghiệp. Để lỡ khi mất việc mình cũng xoay sở được.
Đang chìm đắm trong những dự định tương lại, tiếng thông báo kéo hắn về thực tại. Bên kia có gửi một tệp tin đến, nó chứa ảnh định vị của nơi cần đến, kèm theo thời gian làm việc.
Hắn ngân nga vui vẻ, lượng tiền ít ỏi trong túi đã không còn như vậy nặng nề. Trần Hoàng cả người đều sảng khoái, một hơi đem lon bia cuối cùng trong tủ lạnh uống sạnh, nằm phịch lên giường ngủ, tiện tay đặt một phát báo thức. Không lâu sau đã rơi vào mộng đẹp.
...
Ngoại ô thành phố, 11h khuya.
Bắt chuyến xe cuối cùng trong đêm , Trần Hoàng một bên đem trong tay cái bánh ăn nốt, một bên xem xét lại vị trí.
Bởi vì nơi cần đến không có bến xe, nên sau khi cập bến hắn phải đi bộ tiếp một đoạn nữa.
Thực ra, đi taxi có thể thuận tiện hơn nhiều, nhưng hắn tiếc tiền.
Xe bus dừng lại, Trần Hải đứng dậy đi ra khỏi xe. chờ cho chiếc xe đi mắt hắn mới đem bản đồ định vị lấy ra.
"Cũng không xa lắm, chắc chỉ 500m là tới nơi"
Hai bên đường nhựa toàn bộ đều là rừng cây, bóng tối đen đặc tưởng như rằng đưa tay sẽ không thấy được năm ngón khiến tim hắn đập thình thịch. Trần Hoàng bật lên đèn flash, vô ý cách xa ra rừng cây một chút.
Luôn luôn sáng rõ đèn đường, bây giờ lại mang một màu đục ngầu giống như đã lâu ngày phủ bụi, ánh đèn lấp lóe, nhấp nháy liên hồi. Trần Hoàng tịnh không để ý nữa nhưng ánh mắt vẫn vô tình liếc nhìn đằng sau.
Một trận dày vò đi bộ kết thúc, hắn nhìn thấy tấm biển đèn neon ghi chữ "Chào mừng" ở đằng xa. gần như ngay lập tức, tiếng thông báo từ điện thoại vang lên, xác nhận rằng tài khoản của hắn đã thêm 8000. Trần Hoàng vui mừng, đem sợ hãi lúc đi đường vứt qua một bên. 10000 tới tay, chút sợ hãi cỏn con này đã là gì chứ.
Nơi hắn làm bảo vệ là một cái khu trọ hình chữ L, ngoại trừ cái đèn hiệu neon ra thì phong cách cực kì cũ kĩ, chả khác mấy so với căn hộ hắn đang ở. Trong têp tin được gửi cũng đã khái quát về công việc của hắn. Hắn chỉ cần nghe theo chỉ dẫn được ghi chú là được, còn ghi chú sẽ được tiết lộ ở chỗ làm việc.
Phòng bảo vệ nằm cách biệt so với dãy nhà trọ, giống như một căn chòi nhỏ. Trần Hoàng mở cửa ra, căn phòng rộng tầm 10m2 gồm một cái bàn lớn, cái ghế ra thì không còn gì đáng nói. trên bàn xếp năm cái màn hình riêng biệt, là hệ thống quan sát qua camera. hắn nhìn vào, năm cái camera phân biệt là ngoài sân, hai đầu khu trọ, phía sau khu trọ và cầu thang dẫn lên tầng hai khu trọ.
Trên bàn trống trải, chỉ có duy nhất một tờ giấy, bên trên ghi những quy tắc cần biết.
Trần Hoàng cảm thấy kì lạ, tại sao không gửi kèm trong tệp tin kia mà lại viết ra giấy. Nhưng hắn vẫn cầm lên đọc nó.
“Cửa phòng số 2 không được mở ra, nếu phát hiện hãy nhanh chóng đóng khoá vào. Lưu ý, không bước vào.”
“Luôn phải xả đầy bồn tắm phòng số 4 từ 12h, hạn trong vòng 10 phút. Lưu ý, không để nước bắn vào người, không chạm vào nước.”
“Nếu cửa phòng số 5 mở ra, vào đó và bật toàn bộ đèn lên, sau đó đóng cửa lại.”
“Phòng số 9 tuyệt đối không được mở cửa. Nếu cửa mở, vào phòng số 5 và khoá cửa lại, chờ tới khi hết ca. Lưu ý, luôn giữ toàn bộ đèn trong phòng số 5 sáng.”
“3h, đến nhà kho cuối dãy rồi phủ bạt lên toàn bộ đồ vật, không nhìn loạn, không quay ra đằng sau. Sau đó khoá cửa.”
“Trong ngăn bàn phòng bảo vệ có 1 lọ thuốc diệt chuột. Nếu phát hiện chuột đằng sau dãy nhà, đem toàn bộ diệt rồi vứt vào thùng rác.”
Gặp quỷ quy tắc!
Trần Hoàng thầm mắng một tiếng, loè người cũng cần kĩ thuật, đây xem hắn là kẻ ngu? Hay là ông chủ nơi này đặc thù đam mê?
Ngẫm lại, hắn cũng thấy có lí, làm bảo vệ ở khu nhà cũ kĩ này cũng được lắm tiền như thế, xem chừng là nhà giàu ác thú vị đi.
Trần Hoàng cũng thở ra một hơi, hắn cũng chấp nhận, nhận nhiều tiền như vậy thì cũng chẳng sao.
Hắn đặt mông ghế, hai chân vắt chéo để lên bàn, trong điện thoại lướt chơi trò chơi, lên mạng, thỉnh thoảng lại ngước nhìn camera.
Một đêm trôi qua nhanh chóng, chẳng có gì xảy ra cả.
Ca làm đêm kết thúc vào lúc 5h sáng.
Trần Hoàng nhìn xem trời vẫn còn đen đặc như mực, âm thầm nhíu mày. Đem cửa phòng bảo vệ đóng lại, hắn liếc nhìn phía sau cũ kĩ dãy nhà trọ.
Đi bộ đến bến xe lúc trước, trời đã hửng sáng.