- Thiếu…thiếu gia Tô Dật…
Uyển Nhi đã ngơ ngẩn, giống như bị việc trước mặt doạ đến.
- Không có việc gì, về sau ta sẽ không để bất luận kẻ nào ức hiếp ngươi.
Tô Dật quay đầu, vẻ mặt lạnh lẽo biến mất không thấy gì nữa, nhìn nha đầu gầy yếu trước mắt, cực kỳ đau lòng nói.
- Thiếu gia Tô Dật, ta không sao, nhưng người đánh Ngũ quản gia ác như vậy, sợ sẽ rất phiền toái, người không nên vì ta mà làm như vậy.
Uyển Nhi rất lo lắng, nghe nói sau lưng Ngũ quản gia kia có chỗ dựa lớn.
Tô Dật nghe vậy càng thêm đau lòng, nha đầu này đến giờ vẫn suy nghĩ cho mình, mỉm cười nói:
-Nha đầu ngốc, đừng quên, ta dù có thế nào đi nữa thì cũng là thiếu gia Tô gia, đánh một nô tài tính là gì, ngươi dọn dẹp nơi này một chút, ta đi thăm gia gia.
- Ừm, người mau đi thăm lão gia tử, có lão gia tử, ai cũng không dám làm gì người.
Lúc này Uyển Nhi mới yên tâm, tưởng Tô Dật muốn đi tìm lão gia tử bảo hộ, có lão gia tử, tất nhiên không cần lo lắng gì nữa.
Tô Dật cười khổ, cũng không nhiều lời, đã trở về Tô gia, tất nhiên phải đi thăm hỏi gia gia thương yêu mình nhất.
Từ lúc sinh ra đến nay, khi bắt đầu có ký ức, lại mang theo ký ức kiếp trước trọng sinh.
Tô Dật vẫn nhớ rõ sau khi mình vừa ra đời, mẫu thân đã rời đi, nhưng trước khi đi, trong mắt mẫu thân tràn đầy nước mắt và không nỡ, hình ảnh đó vẫn luôn in sâu ở trong lòng Tô Dật.
- Tô Dật! Hãy tha thứ cho phụ thân, ta mong muốn cho con sự yêu thương trọn vẹn nhất, chính là một ngày nào đó tìm được mẫu thân về cho con, sau này con lớn lên, tự nhiên sẽ hiểu rõ!
Không lâu sau, phụ thân để lại lời nhắn như vậy, tiếp đó cũng lặng yên rời đi.
Mười lăm năm trôi qua, cũng không hề có tin tức nào truyền về, sống chết không rõ.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, trong lòng Tô Dật chưa bao giờ oán trách phụ thân và mẫu thân, thậm chí chưa từng hỏi thăm qua sự tình của phụ mẫu.
Lúc trước mẫu thân đi trong nước mắt và bi thương, phụ thân rời đi cũng đau lòng và thống khổ, Tô Dật hiểu rất rõ không phải họ bỏ rơi mình, nếu mẫu thân và phụ thân không gặp phải chuyện lớn bất đắc dĩ, chắc chắn họ sẽ không rời đi hắn.
Mặc dù Tô Dật mang theo ký ức kiếp trước sống lại đây, nhưng hắn đã sớm dung nhập vào Tô gia, chấp nhận hiện thực.
Kiếp trước đã qua, ông trời đã cho hắn cơ hội trọng sinh, vậy hắn chắc chắn sẽ không sống uổng giống như kiếp trước.
Từ nhỏ ở Tô gia, tình cảm của Tô Dật đối với gia gia rất tốt.
Ba năm trước, cũng là gia gia Tô Vân Thiên ra mặt, đè xuống xuống hậu quả mình gây ra.
Tuy ngoài miệng không nói lời nào, nhưng trong lòng Tô Dật rất áy náy.
Tô Dật xuất hiện ở Tô gia, trên đường đi khiến cho không ít ánh mắt và lời bàn tán.
Không thèm quan tâm, Tô Dật trực tiếp đi vào tiểu viện tĩnh dưỡng của gia gia Tô Vân Thiên.
- Thiếu gia Tô Dật, tốt quá rồi, cuối cùng ngài đã trở về.
Lão bộc vẫn luôn đi theo Tô Vân Thiên nhìn thấy Tô Dật rất là cao hứng, khuôn mặt trở nên hiền lành.
Trên mặt lão bộc có đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sáng rõ, thanh tỉnh.
Trước kia Tô Dật không cảm giác được cái gì, nhưng bây giờ nhìn lại, lão bộc này cũng không phải nhân vật đơn giản.
Nhưng lập tức, lão bộc nói cho Tô Dật một tin tức, một tháng trước Tô Vân Thiên đã bế quan.
- Thiếu gia Tô Dật, ngài trở về là tốt rồi, trước tiên hãy an dưỡng ở trong nhà đi.
Lão bộc quan tâm nói.
- Được rồi.
Tô Dật gật đầu, cũng chỉ có thể rời đi.
- Thời cơ cũng không kém nhiều lắm, vậy chuẩn bị Trúc Cơ trước đi!
Rời tiểu viện, Tô Dật nhẹ giọng lẩm bẩm, đã chuẩn bị lâu như vậy cũng nên Trúc Cơ, không thể chậm trễ được nữa.
Muốn chuẩn bị Trúc Cơ, Tô Dật cũng không dám khinh thường, trước tiên cần phải đi Hãn Vũ Các một chuyến.
Tô gia có Hãn Văn Các và Hãn Vũ Các.
Hãn Văn Các, đây là nơi hàng ngày con cháu Tô gia học tập chữ nghĩa.
Tuy thế giới này võ đạo hưng thịnh, lấy võ làm đầu, nhưng văn hóa cũng được mọi người rất kính trọng.
Nếu không có văn hóa, cho dù đạt được công pháp và võ kỹ cao thâm, chỉ sợ cũng không thể lĩnh hội.
Cho nên trong một vài gia tộc lớn, đối với phương diện này yêu cầu rất nghiêm ngặt, Tô gia cũng không hề ngoại lệ.
Hãn Vũ Các thì là địa phương cất giữ mọi thứ có liên quan tới tu luyện, bao quát công pháp, đan phương… cũng là địa điểm trước đây Tô Dật thường xuyên đi.
…
Nội viện Tô gia, phòng ốc liên miên, lại không mất tinh tế, làm cho cả nội viện phảng phất nhìn như một bức tranh thiên nhiên.
- Tô Ngũ là bị tiểu tử kia tự tay đánh cho trọng thương?
Trong sảnh, một phụ nhân diễm lệ nhìn Ngũ quản gia hôn mê bất tỉnh, ánh mắt âm trầm.
- Là thiếu gia Tô Dật tự mình ra tay!
Một người hầu trẻ tuổi bây giờ còn có chút sợ hãi, cúi đầu, không dám nhìn phụ nhân kia, lấy hết can đảm nói:
- Thiếu gia Tô Dật còn bảo chúng ta nói cho người nên biết, tiền lương còn thiếu của Uyển Nhi phải trả lại gấp trăm lần, trong tiểu viện của hắn cho dù là một trang giấy cũng phải trả lại, nếu như ba ngày sau không thấy, như vậy đến lúc đó tất cả những người liên quan tới việc này, kết cục sẽ.....
- Kết cục sẽ thế nào?!
Trong mắt phụ nhân âm trầm nói.
- Kết cục…kết cục sẽ giống như Ngũ quản gia!
Người hầu cắn răng nói, nhìn Ngũ quản gia hôn mê bất tỉnh, giữa hai chân máu thịt be bét, liền không nhịn được run rẩy.
Bây giờ Ngũ quản gia xem như đã triệt để phế, nếu như sau đó thiếu gia Tô Dật tìm bọn hắn tính sổ, vậy sợ là ai cũng trốn không thoát.
- Khẩu khí thật lớn, thật nghĩ còn như lúc trước sao!
Phụ nhân mắt lộ ra hàn ý.
- Phu nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì, thiếu gia Tô Dật đã nói, nếu không trả lại, đến lúc đó sẽ...
Người hầu kia sợ hãi, phu nhân trước mắt này hắn không thể trêu vào, đây chính là em vợ của gia chủ, là muội muội ruột của gia chủ phu nhân, còn là nữ nhi của Cửu trưởng lão, những năm qua đồ tốt trong tiểu viện của thiếu gia Tô Dật, đều là rơi vào trong tay nàng.
Thế nhưng hắn cũng không dám chọc giận thiếu gia Tô Dật, một màn kia còn để lại bóng ma trong lòng hắn.
- Phế vật, một đám phế vật, còn sợ phế vật kia sao, lão gia tử đã bế quan, sợ là không bảo vệ được tai tinh kia, coi như hắn trở về thì thế nào, ba năm không hắn tuy không chết ở trong Man Yêu Sâm Lâm, nhưng nếu không Trúc Cơ thành công, thì sẽ vĩnh viễn bị trục xuất khỏi Man Thành, lần này ai cũng không bảo vệ được hắn, một tên phế vật như vậy, có thể làm khó được ta sao!
Sắc mặt phụ nhân âm trầm, trợn mắt nhìn người hầu kia một cái nói:
- Mau khiêng Tô Ngũ xuống đi, còn tên phế vật kia, tự khắc có người đối phó hắn, không cần các ngươi phải lo lắng!
- Vâng! Phu nhân.
Người hầu nơm nớp lo sợ, khiêng Tô Ngũ rời đi.
Theo người hầu rời đi, một thiếu niên anh tuấn từ trong phòng đi ra, hai mắt dài hẹp vô thức toát ra tinh quang, sắc mặt hơi âm lãnh.
- Tiểu Vĩ, tiểu tử kia thật là chưa Trúc Cơ sao, Tô Ngũ như thế nào cũng đã Trúc Cơ thành công, vậy mà bị tiểu tử kia đánh cho bị thương nặng như vậy.
Phụ nhân nhìn thiếu niên trước mặt, khuôn mặt lập tức lộ ra ý cười, còn mang theo chút sợ hãi.
- Ta chắn chắn rằng hắn còn chưa Trúc Cơ thành công, nhưng hắn cũng có chút thủ đoạn đặc biệt, có thể ở trong Man Yêu Sâm Lâm sống sót ba năm, chắc hẳn cũng có mấy phần bản lĩnh.
Tô Vĩ mở miệng.
- Cũng phải, phế vật kia làm sao có thể Trúc Cơ, đến lúc đó nhất định sẽ bị tống cổ ra khỏi Man Thành, lần này lão gia tử cũng không bảo vệ được hắn!
Phụ nhân cười lạnh, chỉ cần tai tinh kia bị đuổi khỏi Man Thành, thì về sau Tô gia không còn ai có thể khiến nàng lo lắng nữa.
- Hai ngày sau, ta sẽ đích thân giải quyết hắn!
Ánh mắt Tô Vĩ lập loè tinh quang, hắn muốn tự tay giải quyết tiểu tử kia, ở trước mặt toàn bộ Tô gia, tự tay giẫm tiểu tử kia dưới chân, mới có thể chính thức chứng minh, hắn mới là tương lai của Tô gia, mới là hậu nhân Tô gia coi trọng nhất!
Bước vào Hãn Vũ Các, Tô Dật cũng không cần xin phép, đây chính là đặc quyền lúc trước Tô Vân Thiên cho hắn.
Không giống con cháu Tô gia bình thường khác, muốn tiến vào Hãn Vũ Các, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Đến Hãn Vũ Các, Tô Dật không có tìm kiếm công pháp, mà là tìm tư liệu liên quan tới Trúc Cơ, muốn đột phá Trúc Cơ, vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng.
Ở Hãn Vũ Các tìm kiếm hơn hai canh giờ, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, Tô Dật mới rời Hãn Vũ Các.
- Thiếu gia Tô Dật, ngài trở về thật rồi!
Mới rời Hãn Vũ Các, đã thấy một đại hán hơn bốn mươi tuổi, thân hình tráng kiện đang đợi.
Đại hán nhìn Tô Dật, hình như có chút ngạc nhiên.
Cái này không hề giống bộ dáng chán nản mà hiện tại Tô gia bàn tán xôn xao, lấy kinh nghiệm của hắn, ngược lại cảm giác được thiếu niên trước mắt giống như có một loại khí thế mà hắn nói không nên lời.
- Hàn thúc, tìm ta có chuyện gì sao?
Tô Dật biết Tô Bách Hàn, là thủ lĩnh đội hộ vệ của Tô gia, tuy chỉ là con cháu chi thứ, nhưng bây giờ địa vị ở Tô gia tuyệt đối không thấp, cũng là người được Tô Vân Thiên tán dương, khi còn bé còn từng chăm sóc mình.
Bởi vậy đối với Tô Bách Hàn, Tô Dật rất khách khí và tôn trọng.
- Có chút chuyện phiền phức, Mạc Bất Phàm, Hạ Tam, Tống Vô Cầu mang theo không ít người chặn ở cửa ra vào, nói là muốn gặp thiếu gia.
Tô Bách Hàn nói chuyện rất khách khí, thực tế là Mạc Bất Phàm, Tống Vô Cầu, Hạ Tam mang theo rất nhiều công tử ca, giờ phút này chặn ở trước cửa chính của Tô gia, gào thét muốn giết Tô Dật.
Đám người Mạc Bất Phàm tuổi cũng không lớn, nhưng thân phận lại không đơn giản.
Lúc này các trưởng lão và thân thích của Tô gia, toàn bộ lựa chọn không lên tiếng, không một ai muốn dính líu vào sự việc của Tô Dật.
Lão gia tử đang bế quan, bởi vậy Tô Bách Hàn cực kỳ khó xử, chỉ có thể tự mình đến đây tìm Tô Dật.
- Chặn thì chặn, hiện tại ta không rảnh đi để ý tới mấy tiểu hài tử kia, phiền phức Hàn thúc chuyển lời, chờ ta xử lý xong vài sự tình, hai ngày sau lại đi gặp bọn họ.
Nói xong Tô Dật vân đạm phong kinh, trực tiếp rời đi.
Tốt xấu gì kiếp trước cũng sống hơn hai mươi năm, Tô Dật lười chấp nhặt với mấy tiểu hài tử kia.
Nhìn Tô Dật, Tô Bách Hàn lại có chút sững sờ, vị tiểu gia này thật sự quá vô sỉ đi à.
Ở trong mắt Tô Bách Hàn, Tô Dật trực tiếp lặng im không một tiếng động trở về Tô gia, đến bây giờ cũng chưa dám đi gặp đám người Mạc Bất Phàm, còn nói dễ nghe như vậy, đây rõ ràng là định trốn tránh không ra Tô gia a.
- Tại sao tính cách của hắn không giống cha hắn chút nào vậy, bọn họ thật là cha con ruột sao.....
Nhìn bóng lưng Tô Dật, Tô Bách Hàn có chút cạn lời cười khổ, lúc trước khi cha của Tô Dật còn trẻ, cũng là nhân vật phong vân, nhưng vị tiểu gia này từ nhỏ đến lớn, tính tình lại có chút không thể nào hiểu nổi.