Chương 25: Gừng Quả Nhiên Là Cay!

Được Tô Kính Đình ngăn cản, Tô Dật cảm giác được áp chế vô hình lên người nhẹ nhõm hơn không ít, ánh mắt hơi động, biết đây là đại bá thay mình ngăn cản.

- Vương hộ pháp, Tô Dật còn nhỏ, thiếu khuyết quản giáo, xin Vương hộ pháp bớt giận.

Liễu Tông Nguyên cũng mở miệng cầu tình.

- Hừ!

Vương Toàn Đức hừ lạnh một tiếng, mắt lộ ra lãnh ý, ánh mắt lạnh lùng liếc qua người Tô Dật, nói với Tô Kính Đình:

- Về sau lo mà quản giáo, hôn ước kia chỉ là trò đùa, hiện tại Nhược Hi là đệ tử Thánh Sơn ta, chung thân đại sự tự nhiên phải được Thánh Sơn đồng ý, về sau việc này chớ có nhắc lại, nếu không, hừ…

- Nhất định nhất định.

Tô Kính Đình vội vàng gật đầu.

- Ha ha ha ha.

Tô Dật bật cười, trong tiếng cười khô khốc mang theo sự phẫn nộ, đi lên trước người Tô Kính Đình, nhìn Vương Toàn Đức nói:

- Dựa vào cái gì, dựa vào Thánh Sơn cường đại sao, ta không phục!

- Tiểu tử, ngươi thật muốn tìm cái chết sao!

Vương Toàn Đức tức giận, nhìn Tô Dật, trong mắt lấp lóe hàn quang.

- Tô Dật!

Tô Kính Đình giận dữ, tiểu tử này đã ngang bướng đến tình trạng này sao!

- Ỷ thế hiếp người, hôn ước giữa hai nhà Tô Liễu không có bất cứ quan hệ nào với Thánh Sơn, hôm nay ta coi như thật, ai có thể làm khó dễ được ta!

Tô Dật đối mặt Vương Toàn Đức, thân thể gầy gò lại như lợi kiếm, cứng cỏi thẳng tắp, trong hai mắt có hào quang chấn động.

- Tốt, tốt, tốt...

Vương Toàn Đức liên tiếp gọi ba chữ tốt, ánh mắt trở nên âm trầm cực điểm, thời điểm chữ tốt cuối cùng rơi xuống, trong mắt có hàn ý lướt ra:

- thật cuồng vọng không biết trời cao đất rộng, hôm nay ta thay trưởng bối Tô gia đến giáo huấn ngươi một chút!

Nói xong, khí tức trên người Vương Toàn Đức dao động, đưa tay vỗ về phía Tô Dật.

- Xin Vương hộ pháp bớt giận.

Tô Kính Đình kinh hãi, vội vã vung tay, trên người có nguyên khí phun trào, mang theo khí tức nóng bỏng, đây là nguyên khí Hỏa thuộc tính, trực tiếp ngăn cản.

Ầm!

Hai chưởng đụng vào nhau, bốn phía khí lãng rung động.

Phốc!

Không có bất kỳ ngoài ý muốn, thân thể Tô Kính Đình lảo đảo bay ra, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

- Cha!

- Gia chủ!

Tiếng gọi ầm ĩ truyền ra, cách đó không xa, Tô Vĩ oán hận liếc nhìn Tô Dật, sau đó vội vàng chạy đến bên người Tô Kính Đình.

Trên ban công, sắc mặt của Tô gia Đại trưởng lão đại biến, vội vàng tung người nhảy xuống.

Cao tầng của các đại gia tộc, trong nháy mắt sắc mặt cũng ngưng trọng căng cứng.

- Đại bá...

Thần sắc của Tô Dật cũng đại biến, nhìn thấy có Tô Vĩ và trưởng lão Tô gia đã tiến lên, nên không có lên theo, quay đầu lại nhìn Vương Toàn Đức, trong mắt tràn ra lãnh ý, song quyền không biết từ khi nào đã nắm chặt.

- Hừ!

Kích thương Tô Kính Đình, Hộ pháp Vương Toàn Đức không có bất kỳ để ý gì, thậm chí còn không nhìn nhiều, lại lần nữa đưa tay lên chụp về phía Tô Dật.

Oanh!

Một chưởng vỗ đến, kình phong bao phủ, dưới khí tức vô hình, không gian quanh người Tô Dật như bị phong tỏa, nguyên khí trong thân thể cũng bị áp chế đến ngưng kết.

Quá cường đại, giờ khắc này Tô Dật mới chính thức ý thức được Vương Toàn Đức mạnh mẽ, vừa rồi nếu không phải đại bá Tô Kính Đình xuất thủ ngăn cản, sợ là bản thân đã sớm chết, lấy thực lực của đại bá cũng bị kích thương, đủ thấy Vương Toàn Đức này thật muốn lấy tính mạng của mình.

- Lấy thân phận và tu vi của ngươi, lại hạ ngoan thủ với một tiểu bối, chẳng lẽ Thánh Sơn lại là loại ỷ thế hiếp người như vậy sao!

Bỗng dưng lúc này, một thanh âm già nua truyền đến.

Cùng lúc, một bóng người quỷ dị xuất hiện ở trước người Tô Dật, mang theo khí tức nóng bỏng.

Trong nháy mắt đó, cảm nhận được cỗ khí tức nóng bỏng kia, ánh mắt của Vương Toàn Đức co rút, ngước mắt nhìn lại, một thân ảnh già nua đã xuất hiện ở trước người Tô Dật, tung quyền tỏa ra hỏa diễm thao thiên, lập tức đụng đến.

- Oanh!

Hết thảy nhanh như chớp, trong nháy mắt phát sinh, âm thanh trầm đục nổ tung, kình phong cường đại bao phủ toàn bộ quảng trường.

Những người ở gần liên tiếp bị đẩy lui, có một số còn trực tiếp té ngã trên đất.

- Đạp đạp!

Cùng lúc, thân ảnh già nua vừa mới xuất hiện lảo đảo lui ba bước mới đứng vững thân thể.

Hộ pháp Vương Toàn Đức cũng lui một bước, nhưng lập tức ổn định thân hình.

Biến cố bất ngờ làm toàn trường kinh ngạc, từng ánh mắt nhất thời nhìn về phía thân ảnh già nua kia.

Chỉ thấy thân ảnh già nua kia tóc trắng phất phới, thân hình cao lớn thẳng tắp, vân bào hơi nhấc lên, trong ánh mắt có hào quang phun trào, tạo cho người khác một loại uy nghiêm.

- Gặp qua Tô lão gia tử!

Thấy lão giả kia xuất hiện, toàn trường biến sắc, ánh mắt kính sợ.

Đây là Tô Vân Thiên, năm đó vì Man Thành đại sát tứ phương, trảm địch ở trước trận, một màn kia còn để mọi người rõ mồn một trước mắt.

Thế hệ trẻ tuổi Man Thành, từ nhỏ đã đều được nghe kể qua sự tích của hắn.

- Tô lão gia tử!

Liễu Tông Nguyên cũng ôm quyền hành lễ, trên ban công, cao tầng của các đại gia tộc cũng đứng dậy nhảy xuống.

Lão giả này được cả Man Thành kính phục.

Vương Toàn Đức ngừng thế lui, ánh mắt một mực nhìn lên trên người Tô Vân Thiên, có chút biến sắc.

- Vương hộ pháp!

Cùng lúc, mấy thiếu niên thiếu nữ trên ban công cũng đứng không yên, vội vàng nhảy xuống đi đến bên người Vương Toàn Đức.

- Lão gia tử!

- Cha!

Trưởng lão Tô gia, Tô Kính Đình cũng tới bên người Tô Vân Thiên.

- Các vị tốt.

Tô Vân Thiên nhìn bốn phía, cùng người của các đại gia tộc gật đầu chào hỏi.

- Gia gia.

Tô Dật tiến lên, nhìn gia gia, người từ nhỏ thương yêu mình nhất, lúc này không có kinh hỉ, ngược lại có chút nghiêm túc, từ cái nhìn vừa rồi, cảm thấy gia gia rơi vào hạ phong, chí ít ăn thiệt ngầm.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Tô Vân Thiên nhìn Tô Dật, vỗ vai hắn, mái tóc dài màu trắng giương nhẹ, mắt đầy ý cười, liên tiếp nói ba chữ tốt:

- Không hổ là cháu trai của Tô Vân Thiên ta, cũng giống cha con ngạo khí ngút trời, là huyết mạch của Tô gia ta, ha ha!

- Gia gia, con...

- Cái gì cũng không cần nói.

Tô Dật dường như muốn nói điều gì, nhưng Tô Vân Thiên lại cắt ngang, nhìn Tô Dật cười nói:

- Tiểu nha đầu Nhược Hi kia, là ta nhìn lớn lên, cũng rất ưa thích, các ngươi thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, hai nhà Tô Liễu cũng có ước định, hiện tại ngươi đã thành công Trúc Cơ, vậy ước định này tự nhiên phải giữ lời, về sau cưới Nhược Hi trở về, sinh cho ta mấy chắt trai chắt gái, ta khẳng định sẽ rất cao hứng.

- …

Nghe Tô Vân Thiên nói, không khí toàn trường có chút quỷ dị.

- Từ đâu tới thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, nếu không phải Tô Dật biến thái hạ dược, sao có thể có ước định bực này!

- Lão gia tử quá vô sỉ, cái này cùng hai nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã có quan hệ quái gì a!

- Rõ ràng là Tô Dật biến thái hạ lưu, sao lại thành thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư, đây là điên đảo thị phi a!

Hạ Tam, Mạc Bất Phàm, Tống Vô Cầu tức giận bất bình.

Nhưng ở trước mặt Tô lão gia tử, bọn họ không dám nói gì.

- Có cháu như thế nào, thì có ông như thế ấy a!

- Nguyên lai Tô Dật là được di truyền...

Người bốn phía đều có chút bất đắc dĩ.

Rõ ràng là Tô Dật biến thái, đến trong miệng lão gia tử, thế mà thành thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, gừng quả nhiên là cay, Tô Dật thật là do di truyền rồi.

Người Tô gia cũng có chút sững sờ, lão gia tử quả nhiên là lão gia tử, vừa mở miệng liền không giống nhau.

Liễu Tông Nguyên cười khổ và ủy khuất, hắn biết lão già này rất khó đối phó, ba năm trước hắn đã từng lĩnh giáo qua.

Người Man Thành đều nói Liễu Tông Nguyên hắn khó đối phó, là tồn tại khó chơi.

Nhưng bản thân hắn lại rõ ràng nhất, so với Tô lão gia tử, mình chẳng qua là đứa trẻ nhỏ mà thôi.

Tô lão gia tử mới là tồn tại khó chơi nhất, ở dưới khuôn mặt uy nghiêm cương chính kia, là một lão hồ ly a.