“ Haizz, toàn bộ Tô gia chúng ta, vốn được mọi người kính mến vô cùng, mà bây giờ nhắc đến Tô gia chúng ta, người ta cũng chỉ nhớ đến Tô gia chúng ta sinh ra một kẻ biến thái tai hoạ”
Có đại hán thở dài, những năm gần đây bởi vì liên quan đến tên tai hoạ kia, để địa vị bọn hắn tại Man Thành cũng càng ngày càng thấp.
“Mấy người các ngươi chú ý một chút, dù thế nào thì đó cũng là tiểu thiếu gia của Tô gia, là đứa cháu trai lão gia tử thương yêu nhất, thiếu gia gặp rắc rối, tự nhiên có Tô lão gia trừng phạt, ở bên ngoài, đừng làm mất khí thế của Tô gia chúng ta, về sau nếu còn dám nghị luận linh tinh, đừng trách ta không khách khí!”.
Tô Bách Hàn trợn mắt nhìn đại hán sau lưng một chút, thần sắc có chút nghiêm khắc.
"Vâng, Hàn gia, hiểu rõ!"
Lập tức sắc mặt từng người liền thay đổi, khí thế trở nên sắc bén.
Lúc này Tô Dật đứng xa xa ở ngoài của lớn Tô gia. Mắt thấy giờ phút này ở trước cổng chính Tô gia che dấu không ít bóng người, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua một chút.
Sau đó nhìn qua cửa lớn quen thuộc của Tô gia, khoé miệng Tô Dật hơi cong lên hiện ý cười, ba năm thời gian trải nghiệm cuộc sống không phải người đã kết thúc, không khỏi duỗi lưng một cái, nói “ Cmn chứ, tiểu gia ta lại trở về rồi, đợi lát nữa rửa mặt một chút ca đây lại trở nên đẹp trai ngây ngất ngay!”
“Hừ tiểu nha đầu đó, chẳng phải ta chỉ là hôn một cái, ôm một chút, lại nói đó còn là nụ hôn đầu trong cả hai đời của ta, ngươi lại không lỗ lã gì còn chiếm được lãi, vậy mà nhất định phải đem sự việc làm lớn như thế, sau mấy năm nữa đến lúc đó ta cưới ngươi về nhà rồi sẽ biết tay lão công ta! Hừm! hừm!”
Nghĩ đến thời gian ba năm trải qua không giống người, Tô Dật có chút tức giận bất bình, vừa hung ác phun dưới chân một bãi nước bọt.
Nuốt nước bọt, Tô Dật thầm nghĩ, sớm biết vậy lúc trước nên duỗi đầu lưỡi đi vào, như thế mới xứng đáng là nụ hôn đầu tiên a, haizz thật là đáng tiếc!
“Hừ! Cưới nàng thì ngươi cũng đừng có nghĩ, có thể còn sống mà trở về cũng đã là do Tô gia ngươi ngày ngày thắp hương cầu nguyện rồi”
Bỗng dưng, một giọng nói thanh thuý mang theo một chút non nớt từ sau lưng Tô Dật truyền ra.
Tô Dật biến sắc, vừa mới thất thần, thế mà để người khác tới gần phía sau lưng mình, đây là điều tối kỵ.
Trong chớp mắt, thân thể Tô Dật nghiêng về phía trước, đồng thời cũng không thấy bàn chân có động tác gì trực tiếp quay người ba trăm sáu mươi độ, khí thế vô hình tràn ra giống như báo săn mới thức tỉnh, nhanh chóng mà sắc bén, dưới lớp áo choàng, một cây chuỷ thủ không tiếng động lộ ra một chút mũi đao.
Chẳng qua khi thấy trước mắt xuất hiện một gương mặt béo ụ, bụ bẫm như trẻ mới sinh mà bao năm qua vẫn không có gì thay đổi, khuân mặt cảnh giác của Tô Dật bỗng chuyển đổi thành nụ cười, đồng thời, lưỡi dao cũng lặng yên biến mất, khí tức cũng hoàn toàn thay đổi.
Biến hoá trong nháy mắt, thiếu niên mập mạp giống như không có bao nhiêu cảm giác, mắt nhìn Tô Dật, dù mắt mở to mà hoàn toàn giống như híp lại, trên mặt tràn đầy ý cười.
Thiếu niên đập mạnh một quyền vào vai Tô Dật, rất cao hứng, hưng phấn không dứt, nói: “ Ta liền biết ngươi không dễ dàng chết như vậy, mấy tên Mạc Bất Phàm lúc trước không phải là đối thủ của ngươi, hiện tại y nguyên vẫn không phải là đối thủ của ngươi, chỉ dựa vào bọn họ làm sao có thể ngăn cản ngươi vào thành , ui da, trên người mặc giáp thếp hả làm sao lại đau như thế a…”
Lời vẫn còn chưa kịp nói xong, nắm tay mập mạp vừa mới rơi vào bờ vai Tô Dật như bị điện giật lập tức thu về, vung vẩy cánh tay, nắm đấm run lên, đau nhức giống như đấm một quyền vào trên tấm thép vậy.
“ Hì hì, Vương mập mạp, làm sao ngươi biết là ta trở về thế!”
Tô Dật thật sự vui mừng, một tay đặt trên bờ vai của mập mạp, cái áo choàng thùng thình hất tung lên, vô cùng phấn khởi.
Mập mạp tên là Vương Thượng Vũ, là bạn thân chơi từ bé của Tô Dật, Vương gia tại Man Thành, tuy không bằng ngũ đại gia tộc, nhưng cũng là thế lực hàng đầu ở Man Thành.
Từ ngày Vương Thượng Vũ sinh ra trở đi, phụ thân Vương Phượng Vũ chỉ hy vọng Vương Phượng Vũ về sau có thể trở thành một võ giả cường đại, bởi vậy mới lấy tên là Vương Phượng Vũ.
Chỉ tiếc con người Vương Thượng Vũ lại không được như tên của hắn, thiên tư từ bé đến lớn đều rất nát, ngược lại cùng với Tô Dật có thể nói là “ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, chuyện này khiến Vương để tâm không thôi.
“ Ta biết ngay là tiểu tử ngươi nhất định không có việc gì mà, đều nói trẻ trâu bất tử thật đúng không có sai!”
Vương mập mạp thật cao hứng, một bên tỉ mỉ quan sát Tô Dật, nhìn qua bộ dáng hiện tại của Tô Dật, có chút giật mình nói:” Xem ra, ở trong Man Yêu Sâm Lâm, ngươi sống không được tốt cho lắm a”.
“ Hì! Cũng may cuối cùng cũng hết khổ”
Tô Dật ngượng ngùng cười lên một tiếng, không hề nhiều lời, cẩn thận nhìn Vương mập mạp trước mặt, trong mắt không tiếng động một loé lên một tia sáng , hơi kinh ngạc, nói: “hình như ba năm nay có không ít tiến bộ nha”
“ Ba năm này ta cũng không tốt hơn ngươi chút nào, bị chỉnh một chút chính là ba năm cấm túc, cha ta tự mình nhìn chằm chằm ta tu luyện, chỉ đáng tiếc là chưa đạt tới Trúc cơ”. Vương mập mạp buồn bực nói, ba năm nay hắn cũng không tốt hơn chút nào.
“Hừm, cái này không giống tính của ngươi a”
Tô Dật hiểu rất rõ Vương mập mạp, chỉnh cái ba năm cấm túc, tên này sao có thể nhịn được không trốn ra khỏi cửa.