Chương 15: Độc Lĩnh Phong Tao!

Lúc trước tu luyện bị hạn chế, nhưng bây giờ tu luyện Hỗn Nguyên Chí Tôn Công mọi việc đã không còn vấn đề.

Hỗn Nguyên Chí Tôn Công không phải công pháp bình thường, phong phú toàn diện, giờ phút này Tô Dật không thể không vì ngày sau tính toán một chút.

Kiếp trước đã không cách nào trở về, kiếp này lại không thể tầm thường vô vi.

Tô Dật trầm tư, đã trọng sinh đến dị thế này, không cầu vấn đỉnh thiên hạ, ít nhất cũng phải độc lĩnh phong tao.

Hoàng hôn, mặt trời chiều ngã về tây, mang đi tia ánh sáng sau cùng trên đỉnh núi.

Trên diễn võ trường Tô gia, thế hệ trẻ tuổi đọ sức đã kết thúc, sau khi Tô Dật rời đi, tiếp xuống mấy trận đọ sức đã không còn nhiệt tình như trước.

Tất cả mọi người đều đang bàn tán việc của Tô Dật, còn đắm chìm trong khiếp sợ lúc trước.

Không ai nghĩ tới, ba năm sau, Tô Dật sẽ lấy phương thức như vậy trở về Tô gia.

Hành hung Tô Kiều, một chiêu đánh bại Tô Vĩ, tin tức bực này truyền khắp Tô gia, chấn kinh mọi người!

- Vị tiểu gia này vẫn là tiểu gia ba năm trước, không người nào dám trêu chọc!

Có người âm thầm nói.

Không bao lâu, Tô gia lại lần nữa nghênh đón phong ba.

Đội trưởng đội hộ vệ Tô gia Tô Bách Hàn lấy thế như sấm sét, tự mình xuất thủ, trực tiếp phế tu của một số cường giả trong đội hộ vệ, sau đó đuổi ra Tô gia.

- Mấy người kia đều có quan hệ với Tô Kiều và các phòng của Tô gia, Hàn gia muốn chỉnh đốn đội hộ vệ!

- Buổi sáng có hộ vệ ngăn cản Uyển Nhi, thiếu gia Tô Dật giận dữ ra tay, còn chỉ thẳng tên Hàn gia, xem ra đây là nguyên nhân khiến Hàn gia nổi giận.

Có người thấp giọng nghị luận, cảm thấy toàn bộ Tô gia đang lặng lẽ thay đổi.

Đối với Tô gia phong ba, Tô Dật không thèm để ý.

Cùng tiếp Uyển Nhi thu thập tiểu viện một lúc, Tô Dật trở lại gian phòng của mình, ngồi xếp bằng ở trên giường.

Đối với hết thảy trên đời này, Tô Dật đã sớm hiểu rõ, dị thế này hoàn toàn không giống Địa Cầu kiếp trước.

Nơi này đến cùng lớn bao nhiêu, Tô Dật còn không biết, chỉ biết thế giới này võ đạo hưng thịnh, lấy võ làm đầu.

Thế giới này cũng không chỉ nhân loại biết tu luyện, Man Thú cũng có thể tu luyện.

Còn có không ít sinh linh kỳ lạ có thể tu luyện.

Mặc kệ là Man Thú, hay sinh linh kỳ lạ, khi chúng nó tu luyện tới trình độ nhất định, sẽ gọi chung là Yêu.

Thế giới này cũng không chỉ một mình nhân loại làm chủ, có rất nhiều nơi là thiên đường của Yêu tộc, do Yêu tộc chưởng khống.

Truyền ngôn những cường giả Nguyên Hư cảnh, Nguyên Hoàng cảnh cường đại kia, giơ tay nhấc chân có thể dời núi lấp biển, cùng những cường giả Yêu tộc kia chém giết.

Còn về trên Nguyên Hoàng cảnh, truyền ngôn còn có Nguyên Tông cảnh, Nguyên Vực cảnh… nhưng tựa hồ chỉ là truyền thuyết.

Thế giới này mênh mông hơn kiếp trước rất nhiều, vì để mình không tầm thường vô vi, Tô Dật suy nghĩ, nhất định phải trở thành cường giả, nỗ lực tăng tu vi của mình.

Mà đầu tiên phải làm, là Tô Dật quyết định tham gia Thánh Sơn kiểm trắc, nếu có thể tiến vào Thánh Sơn, đối với mình tu luyện sẽ có giúp đỡ to lớn.

Theo Tô Dật biết, Man Thành thuộc về Thiên Man đại lục, còn chỉ là một góc của Thiên Man đại lục.

Thánh Sơn, đó là một trong mười đại thế lực đứng đầu Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn, là thiên đường tu võ của tất cả mọi người.

Tô Dật trầm ngâm, nếu có thể tiến vào Thánh Sơn, cơ hội trở thành cường giả của mình sẽ lớn hơn rất nhiều.

Cái này giống như thi đại học ở kiếp trước, nếu có thể tiến vào những học phủ nổi tiếng, về sau cơ hội thành công cũng lớn hơn nhiều.

- Hô.

Một lát sau, Tô Dật hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng, kết thủ ấn, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, nguyên khí ở trong cơ thể vận hành theo chu thiên.

Còn không biết Thánh Sơn kiểm trắc như thế nào, Tô Dật đành phải làm ra chuẩn bị tốt nhất.

Theo Hỗn Nguyên Chí Tôn Công vận chuyển, một lát sau, Tô Dật tiến vào một loại trạng thái vong ngã, trong thân thể có ánh sáng nhàn nhạt ba động, bao phủ cả người ở bên trong, tự lộ ra một loại khí thế.

Năng lượng đất trời lưu chuyển, ở dưới trạng thái mắt thường không thể thấy từ từ tràn vào trong cơ thể Tô Dật.

Giờ phút này trong cơ thể Tô Dật, huyền khí phun trào ở trong kinh mạch rộng lớn, sau cùng hội tụ ở đan điền, làm cho nguyên khí trong khí hải càng ngày càng tràn đầy.

- Ù ù...

Không biết bắt đầu từ khi nào, trong đan điền khí hải của Tô Dật, mơ hồ có thanh âm ù ù vang vọng, như phong lôi trận trận, lại như Long gầm Phượng lệ, khí thế đáng sợ.

Nhưng tất cả những thứ này, không có người ngoài nhìn thấy.

Đêm, giống như một tấm võng lớn màu xám lặng lẽ phủ xuống, bao chùm toàn bộ Man Thành.

Trên bầu trời xanh đen, điểm xuyết vô số ngôi sao nhỏ.

Bởi vì Thánh Sơn có người đến, để Man Thành mấy ngày nay dù đêm xuống, cũng cực kỳ náo nhiệt.

Tin tức Tô Dật đánh bại Tô Vĩ, cũng như mọc cánh truyền khắp Man Thành.

Tin tức này giống như quả bom, nhấc lên phong ba to lớn, để mọi người không thể không tin.

Liễu gia, Liễu Tông Nguyên vừa mới qua tuổi bốn mươi đứng ở trong thư phòng, khuôn mặt nhìn ra được lúc tuổi trẻ cũng cực kỳ anh tuấn, giờ phút này ánh mắt có chút thâm thúy, như đang suy nghĩ cái gì, đi qua đi lại.

- Gia chủ, Tô Dật kia sẽ không thật đến Nguyên Hồn cảnh chứ, nếu thật như thế mà nói, hôn ước với tiểu thư không phải sẽ...

Trong thư phòng, giờ phút này một lão giả tầm năm mươi tuổi ánh mắt nhíu lại, rất là lo lắng.

- Có chắc chắn không?

Liễu Tông Nguyên dừng bước, nhìn lão giả hỏi, hai mắt giống như ánh sao lấp lóe.

- Tô Vĩ xác thực trọng thương, một chiêu thì bị đánh bại, cụ thể còn không rõ ràng lắm.

Lão giả khẳng định nói, những tin tức này đương nhiên sẽ không sai lầm, là từ nội bộ Tô gia biết rõ, hiện tại đã không phải bí mật gì.

- Một chiêu trọng thương Tô Vĩ, chẳng lẽ những năm này tai tinh kia vẫn đang cố ý ẩn tàng.

Liễu Tông Nguyên hơi ngước mắt, thấp giọng khẽ nói:

- Nếu thật như vậy, vậy tai tinh kia là để cho ta lau mắt mà nhìn.

- Có phải là ba năm này ở trong Man Yêu Sâm Lâm, tiểu tử kia được cơ duyên kỳ ngộ gì hay không.

Lão giả suy tư nói.

- Cũng có khả năng này, có thể ở trong Man Yêu Sâm Lâm, ba năm còn sống trở về, đã để ta ngoài ý muốn rồi!

Liễu Tông Nguyên hơi kinh ngạc nói.

- Gia chủ, nếu như tai tinh kia thật đến Nguyên Hồn cảnh thì phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải thừa nhận hôn ước của tiểu thư sao, sợ là tiểu thư không có khả năng đồng ý!

Lão giả lo lắng, lúc trước Liễu gia và Tô lão gia tử từng có ước định, chỉ cần ba năm sau Tô Dật thành công Trúc Cơ, đến lúc đó sẽ cùng Liễu Nhược Hi quyết định hôn ước.

Nhưng tình huống bây giờ lại hoàn toàn không giống, địa vị của tiểu thư ở Thánh Sơn đã không phải bình thường, đừng nói Liễu gia không đồng ý, người Thánh Sơn biết cũng không có khả năng đáp ứng.

Nghe vậy, Liễu Tông Nguyên trầm mặc một hồi, nhìn trời sao ngoài cửa sổ, một lát sau mới nói nhỏ:

- Chờ trời sáng lại nói đi.