Chương 13: Ngươi Thật Ồn Ào, Giống Như Nữ Nhân Vậy!

Trong lòng Tô Vĩ, giờ phút này cũng có chút nhìn không rõ Tô Dật, tai tinh này dựa vào cái gì dám đáp ứng.

Nhưng Tô Vĩ không hề để ý, ngày hôm nay chính là thời điểm hắn triệt để trở thành tương lai của Tô gia, trước mặt mọi người giẫm tai tinh này ở dưới chân, về sau địa vị của hắn ở Tô gia sẽ không thể rung chuyển.

- Các ngươi luận bàn, nhất định phải đường đường chính chính, quang minh chính đại, không thể dùng thủ đoạn hạ lưu, nếu không lấy tộc quy xử trí!

Trên bàn tiệc, Cửu trưởng lão hữu khí vô lực, lại cố nâng lên lực lượng toàn thân quát.

Hắn lo lắng Tô Dật hạ độc Tô Vĩ, thủ đoạn hại người của tai tinh kia cũng không ít.

- Không sai, nhất định phải quang minh chính đại, nếu không tộc quy xử trí!

Không ít trưởng giả và trưởng lão Tô gia cũng hùa theo.

Bất luận từ mặt nào, Tô Vĩ cũng không thể xảy ra chuyện.

Hiện tại Tô Vĩ là tương lai của Tô gia, ai biết tai tinh kia sẽ dùng thủ đoạn hạ lưu gì.

Tiểu tử kia từ nhỏ đã biết hạ độc, người gặp người giận, cũng người gặp người sợ.

- Nếu dựa vào hạ độc, dùng thủ đoạn hạ lưu gì, thắng cũng không vinh!

- Nếu như dựa vào thủ đoạn hạ lưu thủ thắng, vậy tuyệt đối không thể giữ lời, tộc quy xử trí!

- Tô gia ta quang minh chính đại, sao lại xuất hiện loại người này, ai...

Người Tô gia ở bốn phía cũng thấp giọng bàn luận, có chế giễu, có mỉa mai, có chút thậm chí oán giận.

Nghe bốn phía nói, Tô Vĩ nhìn Tô Dật, trong mắt có ánh sáng lấp lóe, ý giễu cợt không còn che giấu nói:

- Có thủ đoạn hạ lưu gì cứ việc thi triển, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy đều vô dụng, sẽ chỉ làm ngươi càng lộ ra tầm thường nhãi nhép.

Tô Dật khẽ mỉm cười, chưa từng để ý tới thanh âm giễu cợt mỉa mai ở bốn phía, nói với Tô Vĩ:

- Ta nói rồi, chỉ bằng tu vi vừa đột phá đến Nguyên Hồn cảnh của ngươi, còn chưa đủ!

Nhìn Tô Dật, nụ cười trên mặt Tô Vĩ dần dần thu lại, khuôn mặt trầm xuống, con ngươi lấp lóe hàn quang nói:

- Hi vọng chút nữa ta giẫm ngươi ở dưới chân, ngươi còn có thể cuồng vọng như vậy!

- Ngươi thật ồn ào, giống như nữ nhân vậy!

Tô Dật khẽ mỉm cười nói.

- Ngươi...

Hàn quang trong mắt Tô Vĩ càng lúc càng nồng đậm, khí tức trên người không cách nào kiềm chế được.

Song quyền từ từ nắm chặt, Tô Vĩ động sát tâm, đến lúc này tiểu tử kia còn không để hắn ở trong mắt, đây là khiêu chiến cực hạn của hắn, nếu như hôm nay giết, đến lúc đó lão gia tử cũng không thể làm gì hắn.

Nhìn hai người ở giữa sân, nghe lời nói đối chọi gay gắt, bầu không khí giương cung bạt kiếm, nhất thời để tất cả mọi người nhìn chăm chú.

Tô Kính Đình nhìn hai thiếu niên ở trên sân, ánh mắt như không có bất kỳ ba động gì, nhưng sâu trong đó lại có chút bất an.

- Thừa cơ giết tai tinh này!

Cửu trưởng lão thì mắt lộ ra hàn ý, trong lòng thầm nói.

Tô Vĩ là cháu ngoại của hắn, hắn hi vọng Tô Vĩ có thể thừa cơ trừ tai tinh này.

Còn về Tô Kiều, giờ phút này đã sớm hôn mê bất tỉnh, bị người khiêng qua một bên.

Uyển Nhi đứng xa xa, tay nắm chặt góc áo, nhìn thiếu niên ở trên diễn võ trường, ánh mắt tràn đầy khẩn trương.

Giờ phút này không ai xem trọng Tô Dật.

Ai cũng biết trên người Tô Dật căn bản không cách nào chứa đựng nguyên khí, Tô gia nghĩ rất nhiều biện pháp, thậm chí mời rất nhiều danh y và cường giả, cũng không làm nên chuyện gì.

Chẳng lẽ ba năm này, tai tinh kia có thể chứa đựng nguyên khí rồi?

Huống chi cho dù ba năm này Tô Dật xuất hiện kỳ tích, có thể chứa đựng nguyên khí, người Tô gia cũng sẽ không cho rằng ba năm, tu vi của Tô Dật có thể cao tới nơi nào, mà Tô Vĩ thì đã sớm đột phá Nguyên Hồn cảnh.

Dưới vô số ánh mắt phức tạp, Tô Vĩ hít sâu một hơi, hàn ý trong mắt nội liễm.

Tô Vĩ cảm giác vừa rồi mình kém chút mất kiểm soát, vậy mà bị tai tinh kia chọc giận.

Một tai tinh mà hắn vốn không để ở trong mắt, nếu như bị đối phương chọc giận, vậy chẳng phải chứng minh mình bị đối phương ảnh hưởng, tai tinh kia còn chưa xứng.

- Ngươi xuất thủ trước đi, nếu không ngươi ở trước mặt ta ngay cả tư cách xuất thủ cũng không có!

Tô Vĩ nhìn Tô Dật, tai tinh trước mắt này với hắn mà nói không có bất kỳ uy hiếp gì, chỉ là ngày hôm nay để đối phương trở thành bàn đạp sau cùng của hắn ở Tô gia, không bao lâu nữa, hắn sẽ triệt để trở thành tương lai của Tô gia, danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế Tô gia.

Nghe Tô Vĩ nói, bốn phía không có bất kỳ người nào cho rằng Tô Vĩ ngông cuồng, cái này vốn là đương nhiên.

Lấy tu vi của Tô Vĩ, ở toàn bộ Man Thành, trong cùng thế hệ cũng là số một số hai.

Một khi Tô Vĩ ra tay, đừng nói Tô Dật không có cơ hội ra tay, sợ là mười cái Tô Dật, cũng sẽ không phải đối thủ.

- Ngươi vẫn là ra tay trước đi, nhớ kỹ dùng toàn lực!

Tô Dật nhìn Tô Vĩ, từ tốn nói.

- Đây là ngươi tự tìm, đã như vậy, vậy thì kết thúc đi!

Tô Vĩ đã không muốn tốn nhiều nước bọt, muốn sớm kết thúc hết thảy.

Thanh âm rơi xuống, áo bào trên người Tô Vĩ chấn động, nguyên khí nhàn nhạt hiện lên, hắn bước ra một bước, bóng người trực tiếp nhào về phía Tô Dật.

Không có sử dụng thân pháp gì, Tô Vĩ lựa chọn thế công đơn giản nhất, bóng người lao ra, vung tay lắc một cái, nắm đấm ngưng tụ nguyên khí, trực tiếp đánh tới lồng ngực của Tô Dật.

Đơn giản! Trực tiếp!

Trước nắm đấm, kình phong hung mãnh để không khí truyền ra từng tiếng xé gió, một quyền này Tô Vĩ không hề lưu thủ, nếu tai tinh kia bởi vậy chết, cũng coi như vì Tô gia diệt trừ một khối u ác tính.

- Sợ là sẽ bị trực tiếp đánh giết a!

- Tai tinh này sao có thể là đối thủ của Tô Vĩ đại ca!

Một quyền kia mang theo thanh thế, để ánh mắt bốn phía nhảy lên.

Tai tinh kia, làm sao có thể là đối thủ của Tô Vĩ, dưới một quyền, sợ là đủ để diệt sát.

Trong nháy mắt đó, ánh mắt Tô Dật tuôn ra ánh sáng chói lòa, thân hình nhìn như gầy gò đột nhiên thẳng tắp, khí chất trên người giống như đột nhiên thay đổi, hoàn toàn biến thành một người khác, như sư tử ngủ say đột nhiên thức tỉnh, vung tay lắc một cái, bàn tay nắm chặt, trực tiếp oanh ra.

Cũng đơn giản, trực tiếp!

Nhưng lại nhiều hơn một loại nhanh chóng, sắc bén!

Còn mang một cỗ khí thế không giống bình thường, khí thế kia bao phủ, khiến người ta tự dưng phát run!

Trong nháy mắt đó, không ít trưởng lão Tô gia giống như cảm nhận được cái gì, ánh mắt nhất thời đại biến!