Tiêu hồn ma nữ nói đến đây. Sử Nguyệt Nga liền hỏi:
– Vậy hành động lạm sát giết người của muội thì giải thích như thế nào ?
Tiêu hồn ma nữ thở dài:– Chuyện này thật ra là do bởi muội không cam tâm.
Vân Linh lúc này mới lên tiếng:– Nàng có việc gì mà lại không cam tâm ?
Tiêu hồn ma nữ liếc mắt sang nhìn chàng, trong lòng cảm thấy an ủi rất nhiều. Nàng chậm rãi nói tiếp:– Năm xưa sư phụ bị người các phái dồn đến đường cùng, rớt xuống Hồ hoàn cốc. Tuy sư phụ may mắn thoát nạn, nhưng bán thân bất toại. Mối thù ấy thân làm đệ tử không thể không báo.
Sử Nguyệt Nga thất kinh:– Vậy ra muội muội muốn báo thù các phái trên giang hồ thay cho sư phụ ư ?Tiêu hồn ma nữ gật đầu.
Vân Linh hỏi:– Thế sư phụ của muội có biết chuyện này không ?– Ban đầu thì không. Nhưng gần đây muội đã nói chuyện đó với sư phụ. Người không vui mừng mà thậm chí còn trách phạt tiểu muội nữa.– Thế sư phụ muội nói sao ?– Người chỉ nói, chuyện đã qua không được nhắc lại, cũng không được tầm thù. Sư phụ nói xưa kia việc này là do sư phụ có lỗi trước mà thôi.– Vậy theo ý muội thì nghĩ như thế nào ?– Muội không phục. Tuy nhiên, muội cũng không dám trái lại ý sư phụ. Thực tế là gần đây muội không hề giết ai cả.
Sử Nguyệt Nga thở dài:– Nhưng trước đây muội giết người quá nhiều, e rằng ma danh Tiêu hồn ma nữ chắc khó mà rửa sạch.
Tiêu hồn ma nữ buồn bã:– Tỷ nói đúng. Muội vốn dĩ là người của ma đạo. Vậy tỷ có còn xem muội là người nhà nữa không ?
Vân Linh thấy nàng sầu muộn như vậy không khỏi có chút động lòng. Chàng vội đưa tay kéo nàng vào lòng nói:– Nàng bây giờ đã là nương tử của ta. Mọi chuyện trước đây cứ để nó qua đi.
Sử Nguyệt Nga nói:– Tỷ tỷ cũng không làm khó gì muội. Tỷ chỉ e ngại tướng công không dung. Còn những chuyện khác không cần phải bàn đến.Tiêu hồn ma nữ bật khóc vì cảm động. Nàng dụi đầu vào ngực Vân Linh, đôi vai nhỏ khẽ run run.
Sử Nguyệt Nga chợt đổi giọng:– Muội muội chẳng lẽ lại cứ chiếm cứ tiện nghi hoài hay sao ?Giọng nói của nàng nghiêm khắc và lạnh lùng làm cho không chỉ Vân Linh kinh ngạc mà Tiêu hồn ma nữ đang khóc cũng phải ngừng lại nhìn nàng.
Sử Nguyệt Nga nhẹ giọng:– Muội mau rời xa tướng công. Hai người ngay trước mắt tỷ tỷ mà cứ ôm ấp nhau như vậy còn ra thể thống gì ? Thật là không biết xấu hổ…
Bị Sử Nguyệt Nga nhắc nhở. Cả hai như giống như ăn trộm bị bắt quả tang, vội vàng buông nhau, ngồi cách xa một khoảng.
Đột nhiên có tiếng ngựa hí vang động.
Một đoàn người ngựa đang phi nhanh trên con đường đầy tuyết. Dẫn đầu là một mỹ nhân, mình mặc bạch y, vai đeo kiếm.
Vân Linh nhìn kỹ nữ nhân và lấy làm kinh ngạc kêu lên:– Ôi ! Sao lại là cô ta !
Tiêu hồn ma nữ nói:– Chàng cũng biết cô ả đó sao ?
Vân Linh không để ý đến giọng nói như giấm chua của Tiêu hồn ma nữ, liền trả lời:– Cô ta chính là Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao.– Lãnh hồn tiên tử … một trong tứ đại mỹ nhân.
Vân Linh ngạc nhiên:– Hồng muội nói tứ đại mỹ nhân nào ?
Tiêu hồn ma nữ nguýt dài, liếc mắt nhìn chàng, dài giọng nói:– Đúng là biết rõ rành rành mà vẫn cứ làm bộ ngu ngơ.– Hồng muội nói gì, ta không hiểu ?– Chàng thật sự không biết hay sao ?– Đúng vậy. Nàng nói cho ta nghe thử xem.
Tiêu hồn ma nữ nhận thấy vẻ mặt của chàng rất thành thật thì không làm khó nữa giảng giải:– Tứ đại mỹ nhân trong võ lâm là 4 người đẹp với danh hiệu là: Lãnh hồn tiên tử, Nguyệt Nga tiên tử, Ngọc Hồng tú nữ và người cuối cùng là muội.Vân Linh hiểu ra. Chàng không ngờ mình có diễm phúc được một lúc hai đại mỹ nhân nổi tiếng võ lâm như vậy.
Sử Nguyệt Nga vội nói:– Hai người nhìn kìa. Cô nương nọ đang bị bọn người kia truy đuổi.Vân Linh thấy vậy vội dợm chân định đi.
Tiêu hồn ma nữ vội giữ tay lại giận dỗi:– Chàng có hai người bọn muội rồi, chưa thấy đủ sao còn định đi cứu cô ta !
Vân Linh vội nói:– Lãnh hồn tiên tử hiện đang giữ trong tay Song long kiếm phổ của Thạch am thần ni. Ta vốn muốn bắt nàng ta trả lại bí kíp.
Sử Nguyệt Nga kinh ngạc, hỏi:– Tại sao chàng biết nàng ta đang giữ kiếm phổ của sư môn muội ?
Vân Linh xua tay:– Chuyện này nói ra dài dòng. Bây giờ trước mắt chúng ta phải cứu cô nương đó đã.
Tiêu hồn ma nữ vốn biết bí kíp võ công của Thạch am thần ni không phải chuyện thường. Nàng không phản đối Vân Linh đi cứu người chỉ khẽ giục:– Chúng ta đi thôi !
Ba người sử dụng khinh thân vòng ra sau vách núi tiến ra phía đường lộ.
Ở bên ngoài, Lãnh hồn tiên tử đã bị bọn người truy đuổi vây chặt. Con ngựa nàng cỡi đã bị ám khí đánh trúng nằm lăn xuống mặt tuyết, máu hồng loang đỏ.Lãnh hồn tiên tử, mắt hạnh tròn xoe, tay lăm lăm Thanh vân kiếm nhìn đám người vây quanh.
Bọn người này y phục bất đồng, chia thành mấy nhóm đứng vây xung quanh.
Có thể kể đến trong bọn người này gồm: Song thành tứ tú người của Hồng ma viện, Sưu hồn sứ giả người của Hoàng thiên giáo, Ưng thiên hành một trong bát ma nổi tiếng võ lâm và một bọn 3 người của Hắc thanh phái.
Nhìn cục diện như vậy, cho dù Lãnh hồn tiên tử có chạy đằng trời cũng không thể thoát.
Tiêu hồn ma nữ cùng Vân Linh và Sử Nguyệt Nga đứng núp cùng nhau ở phía xa.
Tiêu hồn ma nữ nói nhỏ:– Bọn người này võ công rất cao. Chúng ta cứ đợi xem cục diện chuyển biến thế nào rồi mới định liệu.Vân Linh gật đầu đồng tình. Đưa mắt quan sát địa thế xung quanh.