Thế là Trương Tiểu Kiếm đi tìm Lý Mi để hóa trang thay quần áo, lại nhanh chóng quay lại đi tìm đạo diễn Đường nói:
- Đạo diễn Đường, vừa rồi tôi suy nghĩ chút về đoạn diễn này, ngài có thể sắp xếp cho tôi một đứa ăn mày được không? Kiểu tựa sát vào tường lạnh run ấy?
- Ăn mày?
Đạo diễn Đường nhìn chung quanh. Lại nói trong trường quay này thì ăn mày vẫn rất dễ tìm:
- Ê ai kia, cháu lại đây chút.
Đạo diễn Đường gọi một đứa bé ăn mặc kiểu bình dân nói:
- Cháu đi thay một bộ đồ ăn mày, sau đó nghe Trương Tiểu Kiếm chỉ huy.
Cậu nhóc kia cũng mới mười ba mười bốn tuổi, mặc bộ quần áo may vá, thoạt nhìn còn rất giống ăn mày, lúc này vui vẻ chạy tới nói:
- Kiếm ca.
- Ừ, đi theo anh.
Trương Tiểu Kiếm chỉ vào gốc tường thành đằng trước nói:
- Em cứ ngồi ở chỗ kia là được, hiểu chưa?
Lại dặn hắn mấy câu, cậu nhóc gật đầu:
- Hiểu rồi.
Dặn dò thằng nhỏ xong, Trương Tiểu Kiếm bắt đầu nói cho đạo diễn Đường nghe về ý tưởng của hắn. Nói xong, đạo diễn Đường quyết đoán vỗ tay:
- Ý tưởng rất hay! Tới tới tới mọi người tập hợp chút, tôi nói cho mọi người nghe chút nhé…
Quá trình nói diễn rất nhanh, không lâu sau đạo diễn Đường đã nói xong, sau đó vỗ vỗ tay nói:
- Lần này màn ảnh khá là dài, tiếp theo mọi người đều chuẩn bị tinh thần đi, chúng ta bắt đầu nhé!
Mọi người cùng nhau đáp:
- Vâng!
- Action!
Màn ảnh bắt đầu ---
Dưới chân tường thành.
Tuyết lớn tung bay.
Trong thời tiết này, ngay cả người lang thang cũng đã chui vào trong chăn ngủ từ lâu.
Có một người vẫn còn chưa ngủ.
Hắn không chỉ không ngủ, mà còn bước đi chậm rãi trên đường.
Trong tay hắn cầm một cái hồ lô.
Rượu trong hồ lô đã uống hết.
Trên đường không có người.
Thực tế cho dù có người thì cũng sẽ không nhận ra hắn.
Bởi vì trên đời này, đã không còn ai biết hắn nữa rồi.
Khắp đất trời, cũng chỉ có bông tuyết bay lượn trong không trung làm bạn với hắn.
Đêm yên tĩnh, gió rào rạc.
Thật ra thì hắn cũng không thích ban đêm như vậy.
Chỉ có kẻ ngốc mới thích đi lung tung trong đêm.
Đương nhiên hắn không phải là kẻ ngốc.
Hắn là một thích khách.
Thích khách áo đen.
Thật ra thì hắn cũng muốn làm một kẻ ngốc, một kẻ ngốc có thể yên lặng uống rượu.
Tiếc rằng hắn không thể.
Dù sao thì hắn vẫn là thích khách.
Nếu là thích khách, thì phải giết người.
Đêm khuya không trăng, giết người phóng hỏa.
Hôm nay chính là thích hợp để giết người.
Nhưng hắn đi tới đi lui, lại dừng bước.
Bởi vì hắn nhìn thấy một thằng nhóc ăn mày nằm co ro dưới tường thành.
Hắn lấy một túi bạc nhỏ từ trong tay áo, ném qua.
- Đại ca, đây là huynh… Cho ta sao?
- Cho ngươi. Thứ này không có tác dụng với ta nữa.
- Tại sao vậy?
- Người chết không cần tiêu tiền.
- Nhưng đại ca còn chưa chết mà. Huynh định đi đâu vậy? Ta muốn đi theo huynh có được không?
Hắn cúi người xuống, thở dài khe khẽ.
- Ta sắp đi đến một nơi rất xa rất xa, không bao giờ trở lại được nữa.
- Chưa bao giờ có ai đối xử với ta tốt như vậy. Đại ca là người duy nhất nguyện ý cho ta tiền… Huynh đừng đi đến nơi đó nữa có được không?
- Không được.
- Tại sao?
- Đã hứa với người khác thì nhất định phải làm được.
- Cho dù không thể quay trở lại?
- Đúng.
Đứa bé ăn mày im lặng.
Hắn vỗ vai đứa bé ăn mày:
- Nghèo nhất chẳng qua là ăn mày, không chết thì luôn sẽ có ngày ngóc đầu. Sống sót. Ta đi đây.
- Vâng, ta hứa với huynh.
Gió thổi hiu hiu nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi không còn trở về quê.
Hắn là thích khách, cho nên hắn vốn không định sống quay về.
Cửa thành.
Một người chặn trước mặt hắn.
Một nam nhân.
Người mà hắn phải giết.
Bên cạnh nam nhân kia đương nhiên là còn có nữ nhân.
Không chỉ có nữ nhân, còn có bốn tên hộ vệ.
Trên tường thành lại xuất hiện bốn tên khác.
Hắn bỗng nở nụ cười.
Bởi vì hắn vốn biết được rằng muốn giết người này không dễ dàng gì.
Nhưng hắn không sợ, cho nên hắn chỉ dừng bước chân.
Bỗng trên mặt lộ ra một nụ cười biếng nhác mà lại tiêu sái.
Hắn rất xấu.
Nhưng lúc này lại có vẻ rất tiêu sái.
Đó là một loại giải thoát.
- Người tới là ai? Hãy xưng tên ra!
- Một người chết mà thôi, không có tên.
- Nhưng ngươi còn sống.
- Khi một người đã bị thế nhân quên lãng thì hắn đã chết rồi.
Nam nhân bỗng nở nụ cười.
Nụ cười của hắn luôn có một lực lượng thần kỳ, có thể hòa tan lạnh lẽo trong mắt đối phương.
- Giữ toàn thây, an táng đi.
“Cut---!!!”
- Hoàn hảo!
Đạo diễn Đường nhìn một đám diễn viên trong màn hình, cười đến mức không ngậm mồm được:
- Ha ha ha ha ha! Màn ảnh vừa rồi quả thực là đẹp vãi chưởng! Đây chính là thứ mà ta muốn! Không khí gay gắt được xây dựng trong lúc vô tình này! Tốt tốt tốt! Ha ha ha ha ha! Tuyệt, quả thực là tuyệt đỉnh!
- Quá tuyệt vời! Cảnh quay vừa rồi quả thực là hoàn hảo!
- Không ngờ lại quay được phong cách Cổ Long!
- Đúng đấy, nhất là nụ cười kia của hắn, ê tao bỗng phát hiện hắn cười rất có sức cuốn hút, rất tà tính đấy!
- Chuẩn rồi, lợi hại lợi hại!
Nghe tiếng tán thưởng chung quanh, Trương Tiểu Kiếm sướng tới mức không ngậm mồm được.
Hơn nữa quan trọng là lần này có lời thoại có đặc tả! Biết cái gì gọi là đặc ta rko?
Đặc tả ý là cả màn hình TV đều là mặt tao đấy!
Hệ thống:
- Khán giả thật đáng thương.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đi chết cho tao nhờ đi đồ cùi bắp nhà mày!
Thế là mọi người đều tự đi nghỉ ngơi. Lúc này Từ Hòa Nhi đi tới, bỗng mỉm cười một chút:
- Không ngờ đấy, diễn xuất còn được ghê, rất có ý tưởng. Số wechat của anh là bao nhiêu? Add chút đi, sau đó gửi số thẻ ngân hàng của anh cho tôi.
- Ây dà, cám ơn đã khen ngợi.
Trương Tiểu Kiếm cười ha ha lấy di động ra:
- Tới tôi quét code của cô một chút.
Hai người quét wechat xong, sau đó Trương Tiểu Kiếm gửi số tài khoản ngân hàng qua. Một tiếng “Ting” vang lên, Từ Hòa Nhi trực tiếp chuyển khoản năm trăm ngàn cho Trương Tiểu Kiếm.
Ố dè! Thăng cấp!
Quả nhiên, Trương Tiểu Kiếm vừa nghĩ đến đây, giọng nói của hệ thống đã truyền tới.
“Điểm exp hiện có: 531.000/300.000, điểm exp đã đạt đến tiêu chuẩn thăng cấp. Bắt đầu thăng cấp…”
Giọng hệ thống lại truyền tới ngay sau đó ---
“Kết thúc thăng cấp, khôi phục trung tâm thương mại kỹ năng, khôi phục chức năng điểm số khiếp sợ.”
“Trung tâm thương mại kỹ năng của hệ thống thăng cấp thành phiên bản khôi phục linh khí.”
“Ký chủ bắt đầu thức tỉnh. Dị năng thức tỉnh là niệm lực. Bắt đầu thức tỉnh, xin hãy chờ trong giây lát…”
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Đậu xanh, dị năng thức tỉnh lại là niệm lực, phối hợp với nói gì được nấy thì quả là vô địch rồi!
Thức tỉnh nhanh chóng bắt đầu.
Trương Tiểu Kiếm lập tức cảm nhận được một luồng linh khí bỗng xuất hiện trong cơ thể mình.
Luồng linh khí kia len lỏi qua ngũ tạng lục phủ, không ngừng cường hóa nội tạng, đồng thời tinh thần lực của hắn hình như cũng đang mở rộng ra ngoài đại não.
Trong phạm vi bán kính mười mét lấy hắn làm trung tâm, một bông hoa một cọng cỏ một đồ vật quả thực là đều có thể cảm nhận được!
Đây chính là cảm giác thức tỉnh sao?
Chỉ có thể tổng kết bằng hai chữ!
Trâu bò!
Giọng nói của hệ thống lại truyền tới lần nữa ---
“Ký chủ đã thức tỉnh xong. Cấp bậc niệm lực hiện tại: Cấp G, phạm vi niệm lực: Mười mét. Công lực lớn nhất của niệm lực: Một tấn.”
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Đỉnh của đỉnh!