Tiên sư! Cái cô nàng này quả thật là không thể nói lý!
Mày cho rằng anh đây muốn sàm sỡ nên mới sờ đùi mày hả?! Anh là vì giúp mày! Giúp mày nhé mày hiểu không?!
Tưởng đùi nào cũng đụng chạm được vào hai tay của anh đây chắc?
- Không tin thì thôi.
Trương Tiểu Kiếm liếc Từ Hòa Nhi một phát, cười nói:
- Vốn dĩ nhìn ngũ hành linh khí của cô còn rất đơn giản, ai biết cô lại không tin. Thôi kệ dù sao cũng cùng một đoàn làm phim, nhắc nhở cô một câu vậy, mạng cô ngũ hành vượng hỏa thiếu mộc thiếu thổ, nhật chủ thiên can là hỏa, nhất định phải có thổ trợ giúp, nhưng rất là kỵ kim. Lời đã nói hết, cáo từ!
Hắn nói rồi ôm quyền như đại hiệp cổ đại vậy, quay lưng chuẩn bị đi, không ngờ còn chưa cất bước đã nghe thấy Từ Hòa Nhi bỗng kêu to:
- Chờ chút!
Trương Tiểu Kiếm quay lại:
- Sao?
- Sao anh lại nhìn thấy được ngũ hành của tôi?!
Vẻ mặt Từ Hòa Nhi rất kinh sợ:
- Hình như anh không biết ngày sinh tháng đẻ của tôi mà?!
Chẳng trách cô nàng lại giật mình tới mức này. Nếu là mày mà gặp phải một người chỉ cần liếc nhìn là có thể nói ra ngũ hành của mày thì mày cảm thấy thế nào?
- Bởi vì tôi có thể nhìn thấy dòng chảy linh khí.
Trương Tiểu Kiếm chậm rãi nói:
- Khí kim trên người cô quá nhiều, tất cả đều tích tụ trên đùi cô, dẫn đến khí lửa với khí nước bên trên đi đến đó thì không thể tuần hoàn không đi xuống được, đương nhiên là không thể thức tỉnh được.
- Tôi…
Từ Hòa Nhi cắn môi:
- Được! Thế thì tôi thử xem vậy! Tôi chống mắt chờ xem rốt cục anh có thể giúp tôi thức tỉnh được thật hay không!
- Anh rất giữ thành tín đấy biết không?
Trương Tiểu Kiếm ngồi xổm xuống:
- Đã nói là năm trăm ngàn đấy, không mặc cả.
Với tài sản của Từ Hòa Nhi thì chẳng lẽ còn để ý năm trăm ngàn đó sao?
Chỉ cần có thể thức tỉnh là được! Bèn nói ngay:
- Được được được, bắt đầu đi!
Vì thế trước mắt bàn dân thiên hạ, Trương Tiểu Kiếm ngồi xuống bên cạnh Từ Hòa Nhi, sau đó duỗi hai tay móng heo kia đặt lên đùi Từ Hòa Nhi…
Tuy rằng Từ Hòa Nhi xấu hổ đến mức khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhưng bọn quần chúng vây xem không rõ chân tướng thì suýt nữa trừng lồi con mắt ra ngoài!
- Đây đây đây đây là chuyện gì vậy hả trời?!
- Từ Hòa Nhi bình thường y như hoa hồng có gai mà lại bảo đàn ông sờ đùi cô ta à?!
- Chời má thằng kia là ai vậy? Chẳng lẽ là bạn trai của cô ấy?!
- Bạn trai đầu mày ấy, sao có thể được chứ! Mày không thấy lúc trước hai người kia suýt nữa oánh nhau à?!
Một đám quần chúng đực mặt há mồm vây xem, kết quả vây xem một lúc, bỗng nhìn thấy chung quanh gió bão gào thét, sau đó cả người Từ Hòa Nhi bắt đầu bay lên từ trên ghế nằm!
Thật sự bay lên nhé!
- Đậu phộng Từ Hòa Nhi thức tỉnh hả?!
- Trời ơi! Chẳng lẽ cô ấy thức tỉnh dị năng hệ gió?!
- Không riêng gì thế đâu. Cấp bậc thức tỉnh này rõ ràng là khác hẳn với mấy thứ chảnh chọe khác!
Sau khi một cơn gió mạnh thổi qua, Từ Hòa Nhi đứng ở đó, ngơ ngác nhìn hai tay của mình, lẩm bẩm:
- Cảm giác… Cảm giác này… Chính là thức tỉnh đó sao? Dị năng của mình là… Gió bão?
Trương Tiểu Kiếm thoải mái tựa vào ghế, cười nói:
- Rồi, tôi massage được chứ? Năm trăm ngàn nhé, chắc giá!
- Không thành vấn đề!
Đến nay Từ Hòa Nhi rốt cục cũng thức tỉnh, khí thế toàn thân lập tức thay đổi ngay!
Cô cười mím chi, sau đó nhìn về phía đạo diễn Đường Minh Sinh, cười nói:
- Đạo diễn Đường, ổn rồi, chúng ta tiếp tục đi. Tôi cảm thấy lần này chỉ mình tôi đã đủ để khống chế toàn trường rồi!
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Nhìn mà xem! Khí thế này! Trâu bò!
- Được được được, tới tới tới chúng ta tiếp tục!
Đường Minh Sinh thấy Từ Hòa Nhi rốt cục cũng thức tỉnh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, bèn bắt đầu gọi:
- Mọi người đều vào vị trí, lần này tranh thủ qua trong một lần luôn ha!
Quả nhiên, tinh khí thần của Từ Hòa Nhi lúc này đã hoàn toàn khác hẳn, phát huy diễn xuất chân chính của cô. Dưới bão tuyết, Từ Hòa Nhi hoàn toàn diễn xuất ra cảm giác đáng thương đến mức khiến người ta đau lòng!
- Tốt! Qua!
Đường Minh Sinh vỗ tay thật mạnh:
- Quả thực hoàn hảo!
Phân cảnh này rốt cục cũng qua, lúc này mọi người mới nghĩ tới việc chúc mừng Từ Hòa Nhi. Từ Hòa Nhi lại nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Trương Tiểu Kiếm, đôi mắt như nước hồ thu nhìn Trương Tiểu Kiếm, nói dịu dàng:
- Cảm ơn.
Trương Tiểu Kiếm cười hì hì:
- Đừng khách khí.
Sau đó lại bổ sung thêm một câu:
- Nhớ trả tiền nhé.
Từ Hòa Nhi mỉm cười gật đầu:
- Yên tâm đi, chắc chắn rồi.
Lúc này mọi người mới nhớ ra cái thằng mặt mũi cực kỳ huyền bí này hình như có thể giúp người khác thức tỉnh!
Năng lực này quá trâu bò rồi!
Nhất thời một đám người chưa thức tỉnh lập tức bao vây lấy Trương Tiểu Kiếm:
- Đại sư! Đại sư cầu thức tỉnh với! Đại sư buổi tối anh còn cần ấm giường không?! Đại sư chỉ cần thức tỉnh được thì anh muốn sờ chỗ nào cũng OK hết!
Trương Tiểu Kiếm bị một đám người chôn sống:
- Cứu… Cứu tôi với!
Một đám người ồn ào một lúc lâu, lúc này đạo diễn Trịnh kéo Trương Tiểu Kiếm qua nói:
- Tiểu Kiếm, lần này cậu diễn một hộ vệ quần chúng. Cậu đi thay quần áo với Lôi ca trước đi, xong rồi qua đây luôn, tôi nói diễn cho cậu một chút.
Ể? Còn có chuyện tốt này à?! Được đấy được đấy!
- OK!
Thế là hai người đi vào phòng thay đồ. Vừa vào cửa phòng hóa trang đã thấy một bộ quần áo hộ vệ đang bay trong không trung, sau đó lại đi vào trong, Trương Tiểu Kiếm lập tức thấy một cô em gái đang ngồi một chỗ, năm sáu chiếc bút bay lượn trong không trung, đang trang điểm cho một diễn viên.
Tốc độ của cây bút kia cực kỳ nhanh chóng lưu loát, năm sáu cây bút làm việc cùng một lúc. Chỉ mới năm phút mà thôi, hộ vệ đã được trang điểm xong. Em gái thợ trang điểm lên tiếng:
- Rồi, tiếp theo!
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Bây giờ trang điểm cũng nhanh chóng thế à? Chẳng trách nhà nhà đều cần người thức tỉnh. Quả nhiên là hiệu suất làm việc hoàn toàn không thuộc về một đẳng cấp!
Quá trình trang điểm rất đơn giản. Đầu tiên là vẽ lông mày, sau đó lại vẽ mắt, lại bôi tí son môi, đánh chút má hồng…
Sau đó Trương Tiểu Kiếm nhìn vào gương, phát hiện rõ ràng là ngũ quan của mình bây giờ với mình lúc trước không có gì khác biệt, nhưng thoạt nhìn lại…
Đậu phộng! Con cờ hó chảnh chọe trong gương này là ai?!
Như Hoa! Là em hả Như Hoa?!
- Anh gì đó ơi.
Em gái thợ trang điểm ngơ ngác nhìn Trương Tiểu Kiếm, lẩm bẩm:
- Mặt mũi thoát tục mới lạ như anh… Đúng là không nhiều đâu…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Có nhất thiết phải khiếp sợ như thế không…
- Cảm ơn đã khen ngợi.
Trương Tiểu Kiếm vuốt tóc nhẹ nhàng:
- Người ấy, chính là phải sống được khác biệt như thế!
Em gái thợ trang điểm: “…”
- Thôi để em vẽ thêm cho anh một chút đi.
Em gái thợ trang điểm ngồi xuống trước mặt Trương Tiểu Kiếm, vừa khống chế bút vẽ sửa kiểu lông mày cho hắn vừa tán dóc với hắn:
- Anh trai tên gì thế? Mặt mũi rất… Cá tính đấy. Có thể đóng vai nhân vật phản diện được đấy!
- Em cũng cảm thấy thế à? Anh cũng thế! Mỗi ngày đều bị mình đánh thức.
Trương Tiểu Kiếm cười ha ha nói:
- Anh tên là Trương Tiểu Kiếm. Còn em?
- Em là Lý Mi.
Dù sao thì thợ trang điểm cũng là thợ trang điểm, thứ gì chưa từng thấy? Cô còn từng hóa trang cương thi máu đầy mặt ấy chứ, sức miễn dịch max, cười nói:
- Kiếm ca thú vị thật đấy. Add cái wechat đi. Em cảm thấy người có đặc sắc như anh thì đúng là nên chăm sóc kỹ càng một chút.
Mặt xấu còn có ưu thế này à? Được đấy…