Chương 18: Chương 10 (2)

Bọn họ đi rồi. Đi không không một chút dấu hiệu, cũng giống như lúc đến.

Họ phảng phất như vốn không hề tồn tại ở nơi này, cho nên bây giờ đột ngột không thấy họ đâu nữa cũng như là chuyện hiển nhiên.

Trăng sáng sao thưa, Đường Bằng vỗ vỗ tay:

- Xong rồi.

Đường Phương nheo mắt cười:

- Đã biết là tên nhóc nghịch ngợm cậu mà, A Mãnh đâu?

…. Tuổi Đường Bằng vốn nhỏ hơn Đường Phương. Đường Bằng tuy giao du khắp thiên hạ nhưng quy của Đường gia vẫn không thể vi phạm, vai vế Đường Bằng vẫn phải gọi Đường Phương một tiếng “chị Phương”.

Chỉ nghe Đường Bằng cười nói:

- Mãnh ca à? Anh ấy tới phân cục Hoán Hoa rồi.

Đường Phương lại hỏi:

- Đường Cương đại huynh đâu? Anh ấy có đi ra không?

Đường Bằng đáp:

- Anh ấy không ra. Lão thái thại sai anh ấy và A Tống tới thăm dò chỗ Chu đại thiên vương.

... “Lão thái thái” chính là “Đường lão thái thái”. Nghe nói Đường lão thái thái là người phụ nữ thần bí nhất cũng có quyền uy nhất trong một mạch Đường môn hiện tại.

.... A Tống chính là Đường Tống. Trong Đường gia, người này võ công, tung tích, việc làm đều khiến người ta cảm thấy cao thâm khó lường, không biết đâu mà dò.

.... Tiêu Thu Thủy đột nhiên nhớ ra: trong trận chiến ở nhà họ Tiêu Hoán hoa, Đường Đại từng khẳng định Khổng Dương Tần chính là Tam Tuyệt kiếm ma, mà tin tức đó là do Đường Bằng nói. Lúc ấy Đường Đại cực kỳ khẳng định, tin tức này nhất định chính xác.

Bây giờ Tiêu Thu Thủy mới biết nguyên nhân:

... Bởi vì Đường Bằng chính là “Hán Tứ Hải”, Hán Tứ Hải đã xâm nhập vào Quyền Lực bang.

Đường Phương mỉm cười dịu dàng, nói:

- Để tôi giới thiệu với cậu, bọn họ là....

Đường Bằng cười ngắt lời:

- Không cần nữa, em đã nghe đám Khuất Hàn Sơn nói qua rồi.

Hắn ra vẻ thần bí, nói:

- Chị biết đấy, qua lời kẻ địch giới thiệu lại có thể lại càng đặc sắc, càng xem hình thấy tiếng, sinh long hoạt hổ.

Đường Bằng lại hắc hắc cười xấu:

- Bây giờ mọi người nổi danh lắm rồi nhé. Chuyện tiêu diệt Phó Thiên Nghĩa, Khổng Dương Tần, Sa Thiên Đăng, Diêm Quỷ Quỷ đã lan truyền ra, Quyền Lực bang đã coi mọi người là kẻ địch chống đối hàng đầu, những người đối lập với Quyền Lực bang cũng vô cùng kỳ vọng vào mọi người.

Đường Bằng cười cười một chút rồi tiếp:

- Tôi ở trong Quyền Lực bang cho nên cũng biết được những chuyện này. Mọi người có thể kinh động tới Khuất Hàn Sơn trong Bát đại thiên vương đủ khiến nhân sĩ võ lâm phải nghiêng mắt nhìn rồi, đến nay lại giết Dư Khốc Dư, Đồ Cổn, chỉ sợ trong võ lâm lại càng đồn đại tới nước chảy hoa rơi, ngay cả tổng quản Liễu Ngũ Liễu Tùy Phong, nói không chừng cũng phải phí tâm phí sức vì mọi người đó.

Không nghi ngờ gì, mấy câu này nói ra còn có tác dụng hơn nịnh bợ nhiều, Thiết Tinh Nguyệt không nhịn được vỗ đùi đánh chát một cái, Khâu Nam Cố Ánh mắt sáng bừng, đến cả Mã Cảnh Chung ngày thường bình tĩnh trẩm ổn cũng không khỏi lẩm bẩm:

- Tốt, cuối cùng cũng có thể đạo loạn Quyền Lực bang đến long trời lở đất, cũng không uổng kiếp này rồi.

Âu Dương San Nhi khẽ khàng đưa tay ra nắm chặt lấy tay hắn. Mã Cảnh Chung chỉ cảm thấy bàn tay nàng mát lạnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên trán ròng ròng mồ hôi, vỏ lẽ là vì vừa rồi quá căng thẳng mà động tới thai khí.

Tiêu Thu Tủy như không có việc gì, cười đáp:

- Dư Khốc Dư và Đồ Cổn là do Đường huynh đệ giết.

Đường Bằng cười đáp:

- Đừng gọi tôi là Đường huynh đệ trong Đường môn chúng tôi có một người họ hàng cũng tên là Đường Huynh Đệ. Tiêu lão đại cứ gọi A Bằng là được rồi.

Tiếp đó Đường Bằng lại nói:

- Dư Khốc Dư, Đồ Cổn nhất định phải cho mọi người giết.

Ánh mắt hắn lóe sáng:

- Nếu do tôi giết thì làm sao ở lại Quyền Lực bang được nữa.

Đường Bằng cười hắc hắc, nói:

- Mọi người có thể nói Dư Khốc Dư bị Phương tỷ giết, hắn chết bởi ám khí. Đồ Cổn bị Mã huynh giết, hắn đúng là chết dưới quyền của Mã huynh. Cho nên chuyện này hoàn toàn không liên quan đến tiểu đệ.

Mã Cảnh Chung gật đầu đáp:

- Tôi hiểu rồi.

Trong lòng Tiêu Thu Thủy phát lạnh, một mặt là rất bội phục, Đường Bằng tuổi vẫn còn trẻ vậy mà võ công lại cao, hơn xa bọn hắn, mặt khác là lòng dạ thâm sâu, vượt xa tuổi tác thật sự của hắn.

Hai mắt Đường Bằng nhìn thẳng vào hắn:

- Không biết Tiêu đại ca nghĩ thế nào?

Tiêu Thu Thủy đang định trả lời thì đột nhiên có người vỗ tay nói:

- Hắn nhất định là không có dị nghị gì. Có thể giết Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma là chuyện vang dội giang hồ, các ngươi phải vỗ tay cho Đường Bằng mới đúng.

Sao sáng trăng thanh, gió mát nhè nhẹ, lại có tiếng vỗ tay khe khẽ truyền tới.

Sắc mặt Đường Bằng lại vụt căng cứng.

Lúc này, chỉ thấy trong bóng đêm, dưới ánh trăng, một người bước giật lùi ra khỏi Cổ Nghiêm quan.

Người này một thân áo trắng, bước chân loạng choạng, hai tay ôm ngực, Đường Bằng nhíu mày, nói:

- Liễu Thiên Biến...

Liễu Thiên Biến chợt quay người lại, mồm há hốc, mắt trợn trừng, dưới ánh trăng, sắc mặt hắn trắng nhợt, trước ngực có một lỗ thủng.

Một lỗ kiếm, gần như xuyên thủng người hắn.

Sắc mặt Liễu Thiên Biến càng lúc càng trắng, gần như trong suốt, vệt máu trên áo lại càng lúc càng đỏ, máu loang càng lúc càng rộng. ánh mắt hắn đã tán loạn, há hốc mồm, chật vật lắm mới thốt ra được một chữ:

- Ta...

Tiếp đó gào lên, ngã vật xuống đất.

Tiêu Thu Thủy hít vào một hơi lạnh.

Dưới ánh trăng, đám người vừa như thủy triều rút đi lúc nãy, bây giờ lại đột nhiên như thủy triều tràn lên, quay lại bãi cát vắng lạnh, trở về chỗ cũ.

Sư công Hổ bà, Trường thiên vũ kiếm vẫn mang vẻ lạnh lẽo vô tình như trước, chỉ có điều, trong mắt đã thêm một loại thần sắc khác: vẻ sợ hãi!

Phái sau một người tiếp tục vỗ tay, bước tới gần.

Người này mang bộ râu dài ba chòm, nhẹ nhàng phiêu hốt, dưới ánh trăng trông đầy vẻ thanh cao, giống như nhân vật trong tranh bước ra.

Lần này đến cả Đường Bằng cũng biến sắc: Kẻ tới không phải ai khác, chính là Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn!

Kiếm vương Khuất Hàn Sơn!

Sau lưng lão có ba người nữa: một là Bành Cửu, một là Đỗ Tuyệt, còn cả một hòa thượng mặc áo cà sa đỏ thẫm.

Khuất Hàn Sơn mỉm cười:

- Có phải ngươi đang kỳ quái, tại sao bọn chúng thoáng cái đã thay đổi hết như thế?

- Kỳ thực đó cũng là chuyện bình thường. Ta giết chết một tên cứng đầu, mấy tên còn lại chỉ có thể nghe lời ta thôi.

- Ngươi nhất định là ngạc nhiên, tại sao ta không giết những tên còn lại.

Đường Bằng lắc đầu đáp:

- Không ngạc nhiên. Bọn chúng bị ngươi nắm được sơ hở, chẳng phải càng tốt hơn sao!

Khuất Hàn Sơn cười lớn:

- Không chỉ tốt, mà còn tuyệt! Ngươi là người thông minh, tổng quản Liễu Ngũ quả nhiên không nhìn nhầm ngươi!

Sắc mặt Đường Bằng trắng bệch:

- Liễu Tùy Phong biết rồi.

Khuất Hàn Sơn cười đến mức chòm râu bay tung cả lên:

- Tổng quản Liễu Ngũ mà cũng có chuyện không biết sao?

Nụ cười Đường Bằng thoáng chút khổ sở:

- Xem ra màn kịch của ta diễn phí công rồi.

Khuất Hàn Sơn cười đáp:

- Cũng không phải phí công, chỉ có điều đến đây là hết rồi.

... Nếu cuộc đời như một vở kịch thì ý của Khuất Hàn Sơn là, sàn diễn của Đường Bằng sắp phải hạ màn rồi.

Đường Bằng cười khổ:

- Kiếm pháp của Khuất Kiếm vương, ta luôn bội phục. Sư Hổ hợp kích đại pháp của Sư công Hổ bà lại càng không tầm thường. Bài vân ngũ kiếm trận của Trường thiên ngũ kiếm cũng cực kỳ nổi tiếng, ngoài ra còn có khoái đao của Đỗ Tuyệt, gậy chống của Bành Cửu, Đại khai bi thủ và Thần bí huyết ảnh chưởng của ma tăng.

Khuất Hàn Sơn mỉm cười:

- Vì thế mới nói ngươi đến cả một chút cơ hội cũng không có.

Đường Bằng lại chỉ sang phía nhóm Đường Phương, nói:

- Nếu như ta đến cả một tia cơ hội cũng có, vậy có thể cho ta thư thư một chút để trăn trối với bạn bè không?

Khuất Hàn Sơn vẫn cười, đáp:

- Không được!

Đường Bằng ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao?

Khuất Hàn Sơn mỉm cười châm chọc:

- Ngươi túc trí đa mưu, nhưng trước mặt ta thì không giở trò được đâu...

Ánh mắt vụt lóe sáng, lại tiếp:

- Càng huống hồ... huống hồ các ngươi đều phải chết, không những một cơ hội sống sót cũng không có mà đến cả một khả năng sống sót cũng không có!

Đường Bằng vậy mà vẫn còn cười hắc hắc mấy tiếng, hỏi:

- Thật sự phải độc như vậy? Phải tuyệt như vậy?

Khuất Hàn Sơn mỉm cười:

- Kể cả là ta không độc, không tuyệt thì cũng có người quyết không tha cho các ngươi!

Lão còn chưa dứt lời, phiên tăng áo đỏ phía sau đột nhiên gầm lên một tiếng trầm trầm, giống như thú hoang giận giữ:

- Kẻ nào là Tiêu Thu Thủy?!

Tiêu Thu Thủy ngẩn người, chỉ thấy lão phiên tăng này đầu mặt đầy hình xăm vằn vện, mắt như chuông đồng, môi đỏ như máu, nhưng lại không thể nhận ra, lập tức đáp:

- Chính là ta!

Phiên tăng quát:

- Ngươi đã giết Anh Kiếm Ba!

Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên đáp:

- Ta không biết người đó!

Phiên tăng tức giận quát:

- Ngươi giết đồ nhi của ta mà không dám nhận?!

Tiêu Thu Thủy chợt bừng tỉnh, ngày trước trong trận Kiếm Khí Trường Giang, trên lầu Trích Tiên hắn bị thủ hạ Hung Thủ của Phó Thiên Nghĩa ám sát, may mắn không chết, cả hai giao đấu trên lầu. Hung Thủ từng sử dụng Thiếu Lâm Hổ trảo đánh với Tiêu Thu Thủy, đều bị Hổ trảo công Tiêu Thu Thủy ngộ được từ Cố Quân Sơn đánh bại. Lúc đó Tả Khâu Siêu Nhiên và Đặng Ngọc Hàm xem chiến từng phán đoán thanh niên Hung Thủ này là truyền nhân của phản đồ Thiếu Lâm, Phật môn Ma tăng Huyết ảnh đại sư!

Mà nay lão phiên tăng này hiển nhiên là Ma tăng Huyết Ảnh đại sư trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma.

Tiêu Thu Thủy tỉnh ngộ, đáp:

- Ồ, hóa ra hắn là Anh Kiếm Ba!

Huyết Ảnh đại sư vung tấm cà sa đỏ máu, quát:

- Giết đồ đệ ta, trả mạng lại đây!

Khuất Hàn Sơn lại đưa tay ngăn lại, nói:

- Đại sư không cần gấp, bọn chúng trước sau gì cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta.

Huyết Ảnh đại sư có vẻ cô cùng tin phục Khuất Kiếm vương, không ngờ lại yên lặng lùi xuống một bên.

Đường Bằng gãi gãi mũi, cười nói:

- Các ngươi làm thế nào phát hiện ra ta là gián điệp?

Khuất Hàn Sơn cười đáp:

- Ra tay. Ngươi đóng kịch đúng là thiên tài, đến cả Liễu tổng quản cũng không phát hiện nhưng ngươi ra tay thật sự quá giống với Đường môn, lại thêm mấy ngày trước tại nhà họ Tiêu Thành Đô, Đường Phương từng nói lộ ra với Khổng Dương Tần, Đường gia muốn đối đầu với Quyền Lực bang, tổng quản Liễu Ngũ liền yêu cầu ta đặc biệt chú ý đến ngươi...

Đường Bằng cười khổ:

- Đó là chuyện mới gần đây?

Khuất Hàn Sơn mỉm cười:

- May mà chưa quá muộn.

Đường Phương không khỏi đau đớn nói:

- Bằng đệ, đều là chị không tốt, nhất thời lỡ lời, hại cậu...

Đường Bằng cười lớn:

- Việc đã đến nước này, còn nói nhiều làm gì.

Khuất Hàn Sơn cũng cười nói:

- Vậy mới đúng, ngửa cổ tự vẫn, có thể đỡ phải chịu khổ...

Đường Bằng thu lại nét cười, xanh mặt đáp:

- Nói chính xác là bọn ta ngửa cổ chờ chém, khoanh tay chịu chết?

Khuất Hàn Sơn cũng tiêu hết ý cười, lạnh lùng như như băng:

- Ngươi thật sự muốn ta ra tay?

Đường Bằng đột nhiên lại bật cười:

- Có lẽ ta còn là một trong số ít người dám ra tay với ngươi!

Vừa nói dứt lời, Thất tử cương phiêu đã bắn ra!

Không chỉ bắn ra Thất tử cương phiêu mà còn là ba bộ liên tiếp: ba bộ, hai mươi mốt mũi phi tiêu!

Rõ ràng không có kiếm, đột nhiên xuất hiện thêm bảy thanh kiếm!

Mỗi thanh kiếm đâm ra một lần, cũng tức là đâm ra bảy kiếm!

Hai mươi mốt mũi Thất tử cương phi đều bị đánh văng ra ngoài!

Khuất Hàn Sơn giống như đã tính chuẩn cương phiêu sẽ đánh vào vị trí nào trên người lão, mỗi kiếm đâm ra đều đánh văng cương phiêu.

Tiếp đó kiếm của Khuất Hàn Sơn thu lại, biến mất.

Trên người Khuất Hàn Sơn lại không còn kiếm nữa.

Một thanh kiếm cũng không có.

Nhưng Đường Bằng đã lập tức phóng ra Vũ vụ của hắn.

Vũ vụ của Đường Bằng quả thực giống như đổ xuống một trận mưa, mưa máu!

Mưa máu tung bay, thoáng cái đã phủ ngập trời, Đường Bằng quay đầu lại quát:

- Đi!

Đột nhiên ánh kiếm lóe lên, xuyên thủ mưa bụi mà ra, một kiếm đâm trúng ngực Đường Bằng!

Đường Bằng vụt bắn lên, áo mặc trước ngực đã nhuộm hồng một mảng lớn.

Sau đó người của Quyền Lực bang xôn xao lên một chặp, có kẻ bị Vũ vụ bắn trúng, có kẻ vì tránh né Vũ vụ mà rối loạn trật tự, nhưng không có hô hét, cũng không có hoảng loạn, bởi vì bọn chúng đều là hảo thủ của Quyền Lực bang

Nhưng không thể nghi ngờ gì đây chính là thời cơ chạy trốn tốt nhất!

Đường Phương vừa mới lướt tới, muốn đỡ Đường Bằng một tay, Đao ma Đỗ Tuyệt đã hóa thành một màn đao quang ập đến!

Tiêu Thu Thủy cũng muốn tới hỗ trợ, trông Đường Bằng bị thương không nhẹ. Đột nhiên ánh đỏ lóe lên, tiếp đó là một tiếng gầm giận giữ, Ma tăng Huyết Ảnh đã điên cuồng tấn công hắn.

Tả khâu Siêu Nhiên vừa mới nhảy lên đã phát hiện hắn rơi vào một biển kiếm yên lặng. Biển kiếm lặng lẽ nhưng kín mít không một khe hở này tới từ năm thanh kiếm xen kẽ luân chuyển, chặt chẽ đến mức một muỗi cũng không thể bay lọt, đó là kiếm trận của Trường thiên ngũ kiếm.

Kiếm trận này khiến cho Tả Khâu Siêu Nhiên vốn giỏi cầm nã thủ cũng không biết phải xuống tay từ đâu.

Mã Cảnh Chung và Âu Dương San Nhi gặp phải hai người Sư công Hổ bà, một mặt phát ra tiếng sư rống hổ gầm, một mặt ra tay mạnh mẽ, ngay cả người trầm tĩnh như Mả Cảnh Chung cũng không khỏi rối loạn tâm thần.

Càng huống chi bên cạnh hắn còn có vợ yêu Âu Dương San Nhi đang mang thai.

Thiết Tinh Nguyệt cùng Khâu Nam Cố vung quyền xông lên, liền rơi vào giữa biển người.

Binh khí đủ hình đủ dạng, chiêu thức đủ môn đủ phái, nhưng đặc tính đều giống nhau, vừa tàn nhẫn vừa cay độc!

Thiết Tinh Nguyệt vung quyền đánh loạn, có kẻ ôm mặt lùi ra nhưng lập tức lại có kẻ khác điền vào lỗ hổng đó. Khâu Nam Cố đánh mở một đường máu, nhưng lập tức phát hiện, đường máu đó chẳng phải đường.

Sau đó hai người Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố cũng dính máu, càng lúc càng nhiều, chẳng biết là máu của mình hay máu của người khác nữa?

Trong màn đêm, dưới ánh trăng sáng, Cổ Nghiêm quan như một con rồng đang nằm yên, lạnh lùng chứng kiến kết quả của trận chém giết này.

Nước Ly Giang chỉ về đằng xa.

Nước Tương Giang chảy về đằng xa.

Nước chảy, trăng chiếu trời đêm, nước sông như bạc.

Nước sông, nước sông, đến bao giờ mới có thể tẩy sạch tranh đấu của con người?

Hết