Chương 20: Thảm Sát (1)

Ròng rã tốn thời gian một ngày, Vương Thiên mới tìm ra được Thảo Miếu thôn, đồng thời trong lòng còn liên tục đậu đen rau muống.

Thảo Miếu thôn nằm dưới chân núi Thông Thiên phong, giữa Thông Thiên phong và Tiểu Trúc Phong lại đằng đẵng cách nhau 3 ngọn núi, hơn nữa đoạn đường này hết sức khó đi, còn phải liên tục tránh né đệ tử các phong, làm Vương Thiên kìm nén tới muốn chửi mẹ.

Nhìn thôn nhỏ yên bình thấp thoáng ánh đèn dưới núi, Vương Thiên lập tức lão lệ tung hoành, không cần hỏi, chính là vui mừng phát khóc.

Một ngày đi đường, hắn thể xác và thần kinh đều căng cứng đến cực hạn, vội vàng hướng dưới núi thi triển khinh công bay xuống. Nhưng càng tới gần, Vương Thiên càng cảm thấy không thích hợp, hiện tại nếu theo giờ hiện đại đã hơn 9 giờ tối, không phải nói người cổ đại ngủ rất sớm à? Tại sao hắn lại nghe thấy tiếng la hét đây, hôm nay cũng không phải ngày lễ gì nha?

Nội tâm âm thầm cảnh giác, Vương Thiên cũng không lập tức tới gần thôn nhỏ, mà lặng lẽ chui vào một bụi cây nhỏ, âm thầm quan sát khung cảnh trong thôn, cái này vừa nhìn, hắn lập tức kinh hãi trừng to mắt.

Trong thôn người một mặt sợ hãi khủng hoảng chạy tán loạn, nhưng cuối cùng từng người lại lần lượt tử vong, chính giữa thôn, một trung niên hòa thượng đang điên cuồng cười, hai tay nhanh chóng thi pháp, hái gặt từng cái một sinh mệnh. Giữa tay hắn toát ra từng chữ vạn (卐) to lớn, nhưng không phải kim sắc thần thánh trang nghiêm của phật gia, mà là huyết sắc lãnh lệ tàn độc.

Vương Thiên cau mày quan sát khung cảnh trong thôn, không thể nghi ngờ, hắn vừa vặn đụng tới Phổ Trí, nhưng là phiên bản hắc hóa. Nhìn từng thôn dân ngã trong vũng máu, hắn có một loại xúc động muốn bỏ chạy, nhưng ai biết Phổ Trí có phát hiện ra hắn hay không, nếu bây giờ vọng động, không chừng chết như thế nào cũng không biết.

Thảo Miếu thôn dân vẫn đang kêu gào thảm thiết, giống như đang cố gắng dãy dụa, nhưng Vương Thiên biết, đây chính là vô ích, khi nào Phổ Trí chưa giết sạch tất cả thôn dân, hắn chắc chắn sẽ không dừng lại. Vương Thiên khó chịu nhìn lấy màn thảm sát diễn ra trước mắt, là thời đại mới thanh niên ba tốt, hắn chỗ nào nhìn thấy loại khung cảnh này, từng khuôn mặt thống khổ lần lượt hiện lên, Vương Thiên đau lòng nhắm mắt, cũng không muốn nhìn lấy khung cảnh trước mặt, quá kinh khủng.

Vài phút sau, tiếng kêu im bặt, Vương Thiên vội vàng mở mắt, tạm thời bỏ qua khung cảnh tàn nhẫn trước mắt, hắn chỉ chăm chú nhìn lên hung thủ, Phổ Trí!

Phổ Trí lúc này ngẩn ngơ nhìn lấy hậu quả, trong lòng huyết sát chi khí đã tiêu tan phân nửa, lại là cảm giác thống khổ cũng tội lỗi to lớn ập tới. Khuôn mặt liên tục vặn vẹo, lúc điên cùng, lúc hối hận, cuối cùng, Phổ Trí thở dài, miệng niệm một câu phật hiệu, như người mất hồn chậm rãi rời khỏi.

Vương Thiên dõi mắt nhìn Phổ Trí đi xa, trong bóng tối lặng lẽ lau một vệt mồ hôi, quá nguy hiểm. Lại nhìn thảm trạng thôn nhỏ, hắn nội tâm âm thầm ai thán một câu, dần dần rơi vào trầm tư.

P/s: Cũng đã lâu kể từ ngày mình drop truyện, rất xin lỗi những người đã tho dõi và ủng hộ đứa con tinh thần của mình ^^

Tất cả mọi người lúc nhỏ chắc hẳn đều có một giấc mộng, nhưng khi bắt đầu trưởng thành, lại dần dần rơi vào quên lãng, bị khóa ở một góc nhỏ bé trong tâm hồn, bảo lưu lấy phần thuần khiết nhất ta đã từng có. Khoan, lại lạc đề rồi @@

Chủ yếu thì, Tiểu Diễn muốn nói, qua học kì 2, bản thân sẽ tập trung vào việc học hơn, không thể ra chương thường xuyên được, nên mình cũng không muốn mọi người phải chờ đợi một cuốn truyện mà không biết khi nào mới hoàn thành. Trong dịp tết, mình sẽ cố gắng viết xong cuốn Tru Tiên, sau đó sẽ chính thức drop, cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều vì đã theo dõi bộ truyện ^^

Chúc Mọi Người Một Ngày Tốt Lành!