Chương 18: Lục Tuyết Kì

"Ực"

Vương Thiên gian nan nuốt một ngụm nước bọt, một phần chính là vì chưa làm rõ tình huống, còn một phần chính là đang tán thưởng nữ nhân trước mắt. Dung mạo thanh lệ thoát tục, mắt trong như thu thủy, môi đỏ tựa hồng đào, còn có một phần ngượng ngùng pha lẫn băng lãnh, đương nhiên, nếu như nàng thu hồi phần sát ý này đi vẫn là tốt nhất.

Lục Tuyết Kì cũng rất sụp đổ a, nàng đang bình yên tắm rửa đây rồi, đột nhiên liền có một nam nhân xuất hiện, quan trọng nhất, con hàng này vẫn là trần truồng, này ai chịu nổi a? Nàng suy nghĩ duy nhất bây giờ chính là, chém chết tên nam nhân biến thái trước mặt, vì mình trong sạch làm bồi thường.

Vương Thiên nhìn trong mắt nàng sát khí ngày càng nồng nặc, trong lòng âm thầm kêu khổ, cái này không phải hố người à? Người ta đang tắm liền đưa hắn vào, đổi lại ta cũng không chấp nhận được, đương nhiên, nếu như là một mỹ nữ ý nghĩa tất nhiên sẽ khác. Khụ khụ...

Lục Tuyết Kì cũng không muốn nhiều lời, một mặt băng sương, hai tay thật nhanh ấn pháp quyết. Thiên Gia thần kiếm trên bờ cũng theo đó oanh minh, từ từ bay lên không trung, hướng về phía nàng bay tới.

Lục Tuyết Kì một tay nhận kiếm.

Gió, đột ngột dừng hẳn, ngưng đọng lại trong không trung!

Đất trời, đột nhiên tĩnh lặng, dừng lại thời khắc đó!

“Xoảng” một thanh âm trầm thấp tựa như từ trên trời truyền xuống, vang vang khắp đất trời.

Lục Tuyết Kỳ tay trái, đã rút ra “Thiên Gia Thần Kiếm”.

Nàng dường như không để ý tới bản thân vẫn đang lõa thể, chân đạp thất tinh bộ, đứng thẳng trên không trung, lúc này Lục Tuyết Kì tựa như thiên nữ giáng thế, ân, tuy không mặc quần áo, nhưng Vương Thiên khẳng định không suy nghĩ viển vông, thật không suy nghĩ a...

Nàng mũi kiếm đột nhiên chỉ thẳng lên trời, vẻ mặt nghiêm cẩn, trong miệng niệm chú:

“Cửu Thiên Huyền Sát, Hoá Vi Thần Lôi, Hoàng Hoàng Thiên Uy, Dĩ Kiếm Dẫn Chi”

Bầu trời vốn trong xanh đột nhiên đen kịt lại, từng đám mây đên cấp tốc hội tụ, xen lẫn từng tiếng nổ mạnh, từng đạo sấm sét tựa như rắn du tẩu khắp nơi, thiên địa ví đó biến sắc. Đây chính là Thanh Vân môn tuyệt học, Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết!

Vương Thiên ngước mắt nhìn lên bầu trời, không phải chứ, vừa tới liền thả đại chiêu? Không phải theo trình tự liền phải ngượng ngùng không chịu nổi, sau đó liền lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó à? Tiểu thuyết quả nhiên đều là gạt người, Vương Thiên biểu thị oán niệm sâu sắc.

Tuy như vậy, nhưng hắn trong lòng cũng không khỏi âm thầm rung động, đây là uy lực của tu tiên vị diện sao? Quả thực làm người khác mơ ước. Nhưng việc trước mắt chính là làm sao thoát khỏi tình cảnh khốn khó này, Vương Thiên âm thầm gấp, lại nhớ tới hai môn kĩ năng mà hệ thống đưa tới, hình như trong đó có một môn chuyên tu thể phách a? Cái gì tới, a đúng, là Bát Cửu Huyền Công, hệ thống a hệ thống, mong là có thể tin được ngươi.

"Hệ thống, học tập Bát Cửu Huyền Công."

"Được"

Một cảm giác khô nóng lập tức quét sạch toàn thân Vương Thiên, hắn hiện tại cảm giác mình biến thành Thái Dương tinh, cảm giác nóng sắp bùng nổ rồi. Nước xung quanh cũng sôi lên sùng sục, còn nhanh chóng bốc hơi, thoạt nhìn chẳng mấy chốc, đầm nước sẽ cạn khô.

Thật may, cảm giác khô nóng tới nhanh đi cũng nhanh, nhưng Vương Thiên chưa kịp thở dốc, từng cơn đau lại ập tới, làn da giống như căng đến cực hạn, dần dần xuất hiện những vết nứt, sau đó lập tức liền lại. Một vòng tuần hoàn như vậy, Vương Thiên cảm thấy mình chưa bị sét đánh chết, liền bị đau chết rồi.

"Đinh, chúc mừng ký chủ học tập thành công Bát Cửu Huyền Công, vì là công pháp đầu tiên, hệ thống miễn phí tặng thêm công pháp Liễm Tức Thuật."

Vương Thiên hiện tại mệt mỏi đến không được, nằm trên mặt đất thở hổn hển, cũng không quan tâm tới Liễm Tức Thuật gì đó, điều hắn quan tâm chỉ có một

"Hệ thống, Bát Cửu Huyền Công của ta có chống được thiên lôi trên kia không à?"

"Hoàn toàn nhìn vận khí của ký chủ."

Vương Thiên:.......Ngươi cái này cá ướp muối hệ thống, lão tử cần ngươi để làm gì a?

Vương Thiên hết cách, đành âm thầm cầu nguyện, dù sao cũng là công pháp ngưu bức nhất Tây Du, ngươi làm ơn đừng tụt xích giúp ta à, Tôn Đại Thánh, Nhị Lang chân quân, phù hộ tiểu nhân tai qua nạn khỏi a. Vương Thiên cầu nguyện một lúc lâu, vẫn chưa thấy động tĩnh gì, hắn kỳ quái nhìn lên, mây đen mặt dù còn ở, nhưng cực độ không ổn định, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán. Lục Tuyết Kì một mặt tái nhợt, kiếm vẫn chỉ lên trời, nhưng thân thể lung lay sắp ngã, chỉ còn một tia chấp niệm, nên vẫn cố gắng trụ vững.

Vương Thiên nội tâm có chút không đành lòng, nhẹ giọng thăm dò:

"Cái kia... vị sư tỷ này, việc vừa rồi hoàn toàn là hiểu lầm, ngươi xem..."

Lục Tuyết Kì không trả lời, nhưng mắt to vẫn hung dữ nhìn hắn. Hiểu lầm, ngươi trần truồng liền xông vào chỗ ta tắm, nhìn hết thân thể ta, giờ còn mặt mũi nói hiểu lầm, nàng cắn răng thôi động pháp lực, mây đen trên trời sắp tán đi liền quay lại chỗ cũ, thanh thế vượt xa lúc trước, xem chừng muốn liều mạng.

Vương Thiên:.... Không phải chỉ nói một câu thôi a, cần gì tới mức đó đây?

Hắn đầu óc xoay chuyển, đột nhiên làm ra một bộ bỉ ổi, đôi mắt nhìn chằm chặp vào thân thể của nàng, tiện thể còn liếm một cái khóe môi. Lục Tuyết Kì bây giờ mới chú ý tới mình vẫn còn lõa thể trước mặt tên biến thái này, lúc nãy lửa giận công tâm liền bay lên, không phải bị hắn nhìn hết rồi hay sao? Nàng hốt hoảng muốn che, nhưng hiện tại đang trên không trung, như thế nào cũng không thoát khỏi ánh mắt trần trụi của tên kia, tức giận đến nàng mặt ngọc đỏ bừng. Lục Tuyết Kì nội tâm âm thầm gấp, chợt ánh mắt quyết liệt, phun ra một búng máu, kiếm trong tay mạnh mẽ chém xuống!

Một tiếng sấm nổ, tựa hồ xé rách bầu trời, tận cùng của đám mây đen xuất hiện một tia sáng, dẫn dắt vô số tia chớp nhỏ bé tụ tập trên Thiên Gia thần kiếm, lại theo thân kiếm, hình thành một đạo khảm khổng lồ, vạch ngang bầu trời hướng Vương Thiên lao tới.

Hắn trong lòng khẩn trương, hô to:"Đến, đến rồi", đồng thời bắp thịt căng cứng, toàn thân xuất hiện từng vệt kim quang lượn lờ.

Bát Cửu Huyền Công!

"Oanh"

Một tiếng nổ rung động thiên địa vang lên, mặt đất tựa hồ cũng run rẩy mấy lần, cuồng phong lao nhanh, tựa hồ tạo thành một cái lốc xoáy nho nhỏ.

Ở nơi Vương Thiên vừa đứng, thình lình xuất hiện một cái hố to, cát bụi mù mịt. Nếu hiện tại tán đi khói bụi, có thể thấy một bóng người vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh.

Liền cái này?

Vương Thiên cảm thụ cơ thể hoàn hảo không tổn hại, cơ hồ cười ra tiếng, hắn lúc này rất muốn nói: "ta, có thể đánh mười cái!"

p/s: Tiểu Diễn rất khổ sở, vốn dĩ tối qua liền có chương mới, nhưng do lỡ ấn nhầm reset trang, đành ngậm ngùi leo lên giường đi ngủ, đến bây giờ mới có thể gõ chữ @@

Có người nói viết truyện rất dễ dàng, chỉ cần tốc độ tay nhanh là có thể mỗi ngày ra 10000 chữ, cái này cũng không sai, nhưng vấn đề là tốc độ não cũng tương tự như vậy. Đánh chữ quả thực rất dễ dàng, nhưng viết truyện thì không hề nhanh như mọi người nghĩ, nên mong mọi người có thể trân trọng từng chương truyện mà những tác giả đã cố gắng hoàn thành. À mà, cách nhanh nhất để thể hiện sự trân trọng là like và comment đấy ^^

Sẵn tiện, đề cử luôn một truyện của bạn tui, truyện mới, tuy ngôn từ không trau chuốt lắm, nhưng nội dung vẫn rất tốt ^^

Link: https://truyenyy.vn/truyen/banh-rang-thoi-dai/