Chương 9: Bắn Thử Shotgun Cải Tiến.

Chương 9: Bắn Thử Shotgun Cải Tiến.

Mai nhi lắc đầu luống cuống noi.

- Không có, ánh mắt của quan gia rất cao. Mai nhi hiểu rồi sẽ không đánh giá thấp bản thân nữa.

Xoa lên mái tóc hương nhu hắn hỏi.

- Nàng muốn mang thai con của ta sao? Như vậy có tốt không?

Mai nhi lắc đầu nói.

- Thiếp thân sẽ uống Đoạn Tử Tôn Hoàn, vĩnh viễn sẽ không thể mang thai được nữa.

Nhíu mày hắn nhấc khuôn mặt của Mai nhi lên khó chịu nói.

- Nàng điên à! Sao lại muốn uống thứ thuốc qoái gở đó, ta cấm. Nghe hiểu không ta cấm nàng đó.

Tiên căn trong cơ thể bỗng chốc phát ra luồng áp lực mạnh mẽ, Quảng Binh nổi bão rồi.

Cảm nhận thấy áp lực từ trong thân thể hắn tỏa ra, Mai nhi bỗng chốc trở nên sợ hãi như cô vợ nhỏ bị bắt gian nàng sợ hãi mà thốt lên.

- Thiếp thân sai tồi xin quan gia đừng nổi giận.

Hắn thở dài xoa lên má của Mai nhi mà nói.

- Ta là Quảng Binh đầu đội trời chân đạp đất, luân thường đạo lý Quảng Binh ta không quan tâm, nữ nhân của ta do ta quản. Kẻ nào xía vào ta giết kẻ đó, thiên hạ chê bai ta giết sạch thiên hạ. Thê tử của ta kẻ nào dám nói, hài tử của ta kẻ nào dám chê cười, không cần nể tình giết sạch là được.

Hít lấy một hơi kinh hãi, Mai nhi hoảng hốt mà trợn mắt nhìn hắn. Hắn đây là muốn cưới nàng làm thê tử, cưới mẹ của chính mình về làm thê tử. Hắn đã điên điên đến mức gì rồi, hắn muốn nàng sinh con cho hắn thật sao.

- Chàng muốn thiếp thân sinh con cho chàng sao?

Nhếc miệng hắn nói.

- Có Quảng Binh ta ở đây nàng sợ sao?

Nhắm đôi mắt đã tràn ra lệ nóng. Mai nhi lắc đầu phủ quyết, nàng yêu con của mình đã quá lắm rồi giờ còn sinh con cho hắn, vậy nàng không chồng mà chửa, sau này làm sao sống dưới con mắt của người đời đây.

- Quan gia thiếp yêu chàng, xin chàng đừng làm khó thiếp. Có chàng là thiếp vui vẻ nhất rồi, xin chàng đừng phá vỡ màng giấy mỏng kia. Xin chàng đừng làm thiếp phải chết dưới sự phỉ nhổ của Võ gia, của toàn bộ Thục Quốc.

Thở dài hắn không có nỗi sợ như Mai nhi, hắn là người không có cảm giác máu mut gì với nàng. Đưa tay nhẹ xoa đi giọt nước mắt của nàng mà nói.

- Có con có thể không cần, nhưng việc uống thuốc hại thân thì ta cấm. Nếu nàng dám uống, ta liền dám thất sủng nàng.

Mai nhi gật đầu, dựa vào trong lồng ngực hắn mà nói.

- Dạ quan gia!

Nhưng lúc này Tuyết nhi ở bên ngoài nói vọng vào.

- Bẩm đại thiếu gia! Luyện khí sư Vô Húy lão gia gia xin cầu kiến ạ!

Nhướng mày con trym của hắn đang chậm rãi lớn lên bên trong bím của Mai nhi, cũng là đang chuẩn bị ủi lên thì lại bị cắt đứt.

- Quan gia! Trầm mê không tốt, đêm nay tại khuê phòng thiếp đợi chàng.

Nói rồi Mai nhi tút trym của hắn ra khiến hắn phải hít lấy một ngụm khí, thở ra một hơi hắn cũng phải nhịn thôi. Đi vào phòng tắm hắn xối lên người mấy gáo nước cho trôi bớt đi hương vị của nhục dục, mặc vào y phục rồi rời đi.

...

Tại phòng khách của Thâu Hương Gia Trang.

Luyện khí sư Vô Húy lão nhân đang chung quy chung củ ngồi ngăy ngắn chờ hắn. Ông rất bất ngờ khi hắn lại có thể nhanh chóng như thế đưa ra Gia Chủ Lệnh cho ông như vậy, dù biết để ông đi ám sát thái tử thì chỉ có vật mà đại thiếu gia chế tạo này mới có thể làm được. Tuy nhiên đây là việc phản bội lại đại thiếu gia, vật quý như vậy mà đưa ra ngoài thì chết cũng chỉ là giải thoát, tội này giết toàn tộc cũng chưa hết tội.

Nhưng ông bất lực vô cùng, ông cần sự cho phép của đại thiếu gia. Ông là Luyện Khí Sư đầy kiêu ngạo, có chết ông cũng phải chết thật thanh minh.

Một giờ sau khi ông đến, cuối cùng đại thiếu gia cũng đã trở về. Hắn không nói gì mà ngồi lên chủ vị, chờ đợi nô tì dâng trà lên.

Không nhịn được lão Vô Húy mở miệng trước.

- Thiếu gia! Vũ khí ngài yêu cầu đã làm xong.

Nói rồi ông nâng lên một cái hộp gỗ, hắn vẫn lặng thinh mà mở hộp ra. Bên trong nằm lẳng lặng một khẩu súng Shotgun làm hoàn toàn bằng sắt, nhìn vào thôi cũng có cảm giác nặng nề vô cùng, bên cạnh đó cũng sắp đều 10 viên đạn.

Tất cả đều đúng chuẩn mực, nhìn bề ngoài không khác gì mấy khẩu Shotgun bình thường.

Nhấc khẩu súng nặng trịch chí ít cũng phải được 30kg hắn ngắm nghía một vòng sau đó lắp thử một viên đạn vào.

- Đại thiếu gia vũ khí này theo thiết kế của ngài tuy nhiên không biết ra sao lúc chế tác tâm thần thăng hoa cho nên đã tạo thành một tác phẩm khá tốt chất lượng xem như là Linh khí tầng 4.

Hắn nhướng mày kinh ngạc, tuy hắn không phân biệt rõ Linh khí và vũ khí bình thường có gì khác nhau tuy nhiên vẫn kiên nhẫn dỏng tai lắng nghe.

Thấy đã làm dậy lên sự tò mò của đại thiếu gia lão Vô Húy tiếp tục nói.

- Theo lão hủ xem qua thì thiết kế của thiếu gia tuyệt thật là một loại sáng tạo siêu việt, lấy một vật phàm mà có thể vận dụng đến hỏa dược để tạo thành 10 viên bi tiễn tấn công kẻ địch, đây thực sự là một tiên phẩm của nhân gian.

Hắn vẫn dỏng tai lắng nghe, mấy cái lời ong bướm này hắn cũng đã đoán được không có gì phải thắc mắc.

Lão Vô Húy tiếp tục nói.

- Tuy nhiên hỏa dược sức bộc phá có chút yếu nhược cho nên ta tận dụng trận pháp bạo hỏa ở bên trong cái thứ đựng bi sắt này, khiến cho áp lực tăng lên gấp 1000 lần. Nếu thiếu gia muốn thử xin hãy cẩn trọng ạ!

Hai mắt hắn trợn tròn, đạn mà nâng lên lực sát thương 1000 lần, đây là xe tăng bọc thép cũng có thể bắn lủng đấy.

Hắn đứng bật dậy mà hỏi.

- 1000 lần có bạo hỏng vũ khí hay không?

Lão giả lắc đầu nói.

- Không hỏng, tuy nhiên lực phản chấn sẽ rất mạnh đấy ạ!

Nghe thế hắn bước nhanh ra bên ngoài tiền viện, chọn một cái cây lớn chừng 10 người ôm rồi chĩa súng lên thân cây bóp cò.

- Đùng!...

- Bịch!...

Một tiếng nổ trầm đục vang lên và một thân ảnh bay thụt lùi trở về.

Hắn nhã chổng vó, đầu chắm xuống đất, đít chổng lên trời mà lắc lư. Độ phản chấn khiến hắn bay xa hơn 30m, súng vì không cầm chắc được nên đã cắm thẳng lên bờ tường phía xa xa.

- Méo....

Hắn rú lên một tiếng như dã thú, tuy cánh tay đã trật khớp nhưng không có một chút cảm giác đau đớn nào. Vũ khí đã đời như vậy thì còn có gì bằng, định thần hắn đưa mắt nhìn lên cái cây.

Trên thân cây đã có một cái lỗ to như cái bát lớn, cái lỗ thủng đó đã đục xuyên thân cây 10 người ôm. Theo đà hẳn còn bay xa hơn nữa, hắn mặc kệ cánh tay đang lủng lẳng mà chạy theo phương hướng viên đạn bay để xem nó đi được đến đâu.

Một mạch suốt 100m mới thấy dấu vết để lại trên một ngọn giả sơn lớn tầm 20m vuông. Quả nhiên là không có đục xuyên qua, tuy nhiên nơi viên đạn bắn vào đã lủng một lỗ to, nhìn vào thì có thể sâu hơn 3m.

Lão Vô Húy cũng đã đứng như trời trồng, kinh ngạc đến há hốc miệng mà quên mất nên nói cái gì bây giờ. Thứ tiên khí này quá bá đạo rồi.

Tuyết nhi từ trong nhà hoảng hốt chạy theo, nhân dịp hắn đang sướng phát điên mà nắn lại cánh tay bị trật khớp cho hắn.

- Oái đau!... Tuyết nhi nàng làm sao nhéo ta vậy?

Khúc khích cười, nắn khớp khá đau nhưng hắn vui đến không biết Tuyết nhi nắn khớp cho hắn, thấy vậy nàng cũng không làm hắn mất mặt mũi mà nói.

- Chúc mừng đại thiếu gia lập được đại công cho Võ gia.

Hắn nhếch mày nói.

- Đồ chơi thôi cũng có thể lập công?

Tuyết nhi mỉm cười mà nói.

- Thiếu gia! Nếu tính theo sức sát thương thì sợ rằng Nguyên Anh kỳ cao thủ cũng chịu không nổi một kích như vậy đâu ạ. Có tiên khí này Võ gia sẽ bước lên ngôi vị đệ nhất Thục quốc rồi.

Hắn như không thấy gì to tát mà hỏi.

- Đệ nhất thì có gì hay ho sao?

Tuyết nhi hiểu ý tên sắc lang này nên nói.

- Có gia tộc chống lưng, đại thiếu gia kiếm cô nương còn không dễ dàng hay sao ạ!

Miệng hắn nhếch lên, Tuyết nhi nói rất có đạo lý. Hướng về phía Lão Vô Húy hắn nói.

- làm cho ta 100 viên đạn loại chỉ gấp 100 lần sát thương là được, ngày mai mang đến chúng ta đi làm thịt Thái Tử.

Lão Vô Húy mừng rỡ trả lời hắn.

- Lão nô lãnh mệnh.

Nói rồi lão Vô Húy xoay người chạy đi.

- Tuyết nhi tới nói với đại trưởng lão, vũ khí này không nên lộ ra ngoài nhiều. Vật hiếm tất quý, cẩn thận bị lộ thiết kế xem như lật thuyền trong mương.

Tuyết nhi gật đầu rời đi.

- Khoan đã Tuyết nhi, ngươi biết gì về Nguyên Anh vậy?

Tuyết nhi nghi hoặc quay đầu lại hỏi.

- Thiếu gia không chịu đọc mấy cuốn bí tịch mà đại trưởng lão đưa cho sao ạ? Theo thường thức thông thường thì cứ theo lực lượng tăng trưởng để hình dung Trúc Cơ sẽ mạnh hơn người bình thường gấp 10 lần, Kim đan thì hơn 100, Nguyên Anh gấp 1000.

Hắn gật đầu đã biết nhưng Tuyết nhi lại nói.

- Đấy là lực lượng thôi ạ! Tùy vào công pháp tu luyện thực chiến sẽ khác nhau. Nếu công pháp đủ mạnh Trúc Cơ cũng có thể đánh với Kim Đan. Kỹ thuật vận dụng võ kỹ vân vân đều là lực lượng tối hậu ạ!

Một lần nữa gật đầu đã hiểu. Nói như vậy khẩu Shotgun của hắn có thể bắn chết Nguyên Anh. Tuy nhiên chỉ là trong trường hợp Nguyên Anh này đứng yên cho hắn bắn mà thôi, nếu trong thực chiến hắn còn chưa nhấc súng lên đã bị người ta giết chết rồi.

Thấy hắn không có hỏi gì nữa Tuyết nhi mới rời đi. Tuy về thường thức kiểu đó thì một khẩu Shotgun rất khó bắn trúng Nguyên Anh kỳ cao thủ nhưng nếu như 100 khẩu thì sao, Nguyên Anh chạy lên trời cũng khó thoát. Võ gia nhặt được một siêu cấp thiên tài rồi.

Trong ngày hôm đó Lão Vô Húy bị mấy vị trưởng lão Võ gia triệu tập, sau khi hai bên thương lượng thì Lão Vô Húy bị xung công cho Võ gia, điều kiện dĩ nhiên sẽ được một ghế khách khanh trưởng lão. Còn chuyện giết Thái Tử thì để kệ Quảng Binh chơi đi, gia chủ đã mở miệng dĩ nhiên toàn gia sẽ theo hầu.

Có khẩu Shotgun trong tay Quảng Binh hắn tự tin hơn hẳn, lệnh cho đám gia binh nhanh chóng điều tra tung tích của Thái Tử. Chỉ cần Thái Tử rời khỏi chốn đông người thì lập tức lên đường thử súng.

Hắn trở về Thâu Hương Gia Trang chui vào trong một bể nước lớn tắm rửa. Ngắm nghía khẩu Shotgun không thôi.

- Nếu như hỏa dược tạo ra đạn Shotgun mạnh mẽ như thế vì sao không thử nghiên cứu mấy quả lựu đạn nhỉ. Nếu chỉ để Lão Vô Húy nắm lấy kỹ thuật thì có ngày ra họa, không bằng từ ngày mai tự mình nghiên cứu phần hỏa dược còn vỏ lựu đạn thì mới để Lão Vô Húy làm. Dù sao thì lựu đạn nổ sẽ hủy đi cái vỏ bên ngoài, muốn điều tra cũng chẳng mò được gì.

Ý tưởng thiết kế lựu đạn chậm rãi nảy sinh trong đầu hắn, một thứ mang tầm vóc hủy diệt Thục Quốc chậm rãi cũng bắt đầu sinh ra.

Thật đáng thương cho lão Hoàng Đế còn chưa biết mặt, lần này hắn xui xẻo đến hết đời tổ tông mất rồi.

...

Trăng sáng vằng vặc vác con trym đi chơi.

Dĩ nhiên là phải vác trym đi chơi rồi vì đêm nay hắn có hẹn. Còn người đang hẹn hò với hắn ư chắc hẳn rõ ràng rồi, người đó ban ngày thì hắn gọi là mẫu thân, ban đêm thì hắn gọi là Mai nhi.

Hắn mặc một bộ đồ dạ hành, leo qua tường viện nhà mình. Hóng cảnh trăng đêm đẹp đẽ tay cầm quạt xếp thêu chỉ vàng. Tóc dài buông thõng, ngực mở phơi sương, bộ giáng phong lưu tuấn lãng làm người mê đảo. Chẳng trách đến cả mẫu thân cũng phải mê mệt lấy hắn, đẹp trai hết thuốc chữa luôn rồi.

- Và thế là em đã biết nhớ thương, từng chút giận hờn từ đó vẫn vương.

Miệng ngậm cỏ lau, nghêu ngao như sói tru hắn vui vẻ vô cùng. Quả thật là nhân sinh như mộng, mông như huyền như ảo. Mới trước đó vì nhân sinh mà vất vả ngược xuôi, đến nữ nhân cũng phải chiếm đoạt mới có thể chơi một lần cho đã đời. Mà chơi người ta còn không thèm quan tâm hắn đang chơi, chết rồi người ta còn đang ngủ chẳng thèm biết.

Như một giấc mơ kéo dài hắn chỉ cần mở mắt mọi thứ đều có thể có, tiền thì là gia chủ Võ gia tuy còn chưa chính danh nhưng mà Võ gia sẽ thiếu phần hắn sao. Thực lực tuy còn xanh và non, tuy nhiên mới chốc lát vài ngày hắn đã là luyện khí tầng 3, đấy là hắn còn chưa có ngồi xuống tu luyện hôm nào, nếu hắn chịu khó bây giờ có khi đã là luyện khí tầng 6 hay 7 gì đó rồi cũng không chừng.