Chương 21: Đoạt Soái Vị, Trấn Áp Toàn Bộ Binh Doanh Thục Quốc.

Chương 21: Đoạt Soái Vị, Trấn Áp Toàn Bộ Binh Doanh Thục Quốc.

Khi hắn nhảy lò cò đến phía sau lưng của chủ Soái thì lập tức rút khẩu súng Shotgun ra. Hướng cái đầu của chủ Soái mà bóp cò.

- Bịch!

Cái đầu của chủ Soái còn đang ngửa lên cười, giờ đây đã bị viên đạn bắn bạo đến chỉ còn một nửa, thân thể vô lực chậm rãi ngã đổ xuống đất.

Đưa miệng thổi đi làn khói còn bốc lên trên nòng súng hắn mở miệng nói.

- Thời gian biểu diễn dân ca và nhạc cổ truyền đã kết thúc mời các vị chờ đợi lần sau.

Nói rồi hắn vác Shotgun lên vai lững thững đi đến Soái vị trước sự kinh ngạc không nói lên lời của toàn bộ Binh Doanh Thục Quốc.

Khi hắn đến chỗ cái bàn của chủ Soái, cầm lấy Ấn Soái và hai tở giấy tử. Xoay người đặt mông lên cái ghế chủ Soái, nhìn về toàn bộ Binh Doanh mà nhếc miệng cười.

Chủ Soái là người của Thanh gia, cho nên người Thanh gia nhanh chóng đứng bật dậy. Ta kiếm rút ra sát khí đủ mười phần mà hét lớn.

- Ngươi dám giết chủ Soái tội đáng muôn chết.

Nhưng mà 100 Bạo Tạc binh đoàn lập tức rút súng Shotgun ra, chỉa thẳng vào đám người khiến bọn hắn run rẩy thụt lùi vài bước. Trong đó một gã tướng lĩnh đứng ra nói.

- Các ngươi có binh khí mạnh mẽ nhưng Thanh gia chúng ta có 50 vạn đại quân. Binh sỹ Thanh gia ở đâu!

50 vạn binh sỹ Thanh gia nhanh chóng lấy ra đao kiếm, khí thế bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên chém giết.

Nhếc miệng cười hắn lắc lắc tờ giấy tử của chủ Soái tiền nhiệm mà nói.

- Có giấy có má đoàng hoàng chớ nói loạn. Các ngươi đối với chủ Soái hướng đao kiếm, cho nên phải trừng phạt thích đáng.

Nói rồi hắn ngồi chiễm chệ trên Soái vị mà móc ra một quả lựu đạn, rút chốt ném theo kiểm vòng cung hướng tới giữa 50 vạn binh sỹ.

- Bịch!

Thấy hắn ném tới một cục sắt, toàn bộ 50 vạn binh sỹ Thanh gia nghi hoặc nhìn nhau. Một binh sỹ trong đó đi đến nhặt lên cục sắt rồi giơ lên nói.

- Hắn ném cục sắt này đến chỗ ta.

Cả Binh Doanh Thục Quốc nghi hoặc tò mò nhìn lại cục sắt trên tay binh sỹ.

Chỉ là lúc này.

Quả lựu đạn nhanh chóng phát sáng đến lóa mắt.

Bụp!...

Một tiếng bụp như là ai đó dùng cây gậy gõ vào cái thúng vậy. Chỉ là tiếng bụp này trầm trọng áp lấy ngực tất cả binh sỹ thuộc Binh Doanh Thục Quốc.

Không khí xung quanh như là bị một cái miệng khổng lồ hút lấy, xung quanh 200 mét vuông bị một vòng tròn chưa đến 10m trầm trọng hút vào nuốt lấy.

- Á....

- A... Cứu với...

- Cứu cứu....

- A a a...

Binh sỹ bị vòng tròn nhanh chóng thôn phệ, máu thịt bị áp lực xé nát cũng bị hút trực tiếp vào trong vòng tròn. Vòng tròn hấ thu nuốt lấy tất cả vô số vật chất trong khu vực tác động được của nó mà nhanh chóng lớn lên.

Lớn lên...

Lớn lên...

...

Nhớ đến tiên lửa đạn đạo bạo tạc trong những bộ phim từng xem. Trong lòng chợt cảm nhận thấy nguy hiểm, hắn hướng Bạo Tạc binh đoàn hét lớn.

- Xuống đài nằm thật sát xuống đất.

Nói rồi hắn tóm lấy hai vị lão bà của mình, đánh xuống nền đất một cái lỗ thủng rồi trực tiếp nhảy xuống. Bạo Tạc binh đoàn thấy thế thì ngay lập tức học theo.

Cả Binh Doanh Thục Quốc ngơ ngác nhìn lấy vòng tròn lớn dần, sự sợ hãi bủa vậy khiến cho hai chân bọn hắn dính cứng xuống nền đất.

- Uỳnh!...

Bộc phá nổ ra khiến cho phạm vi 1 km vuông bị bạo tạc tành một đám mây hình nấm. 50 vạn đại quân bị bao trùm mất 1/4, những kẻ xui xẻo ngoài tầm vị nổ thì bị vật chất hỗn loạn khi vụ nổ còn đang giai đoạn hút vào đẩy ra xé thành mảnh nhỏ. Những vật chất bị đẩy ta từ trong vụ nổ chẳng khác gì hàng vạn viên đạn bắn ra khắp tứ phía, binh sỹ trúng đạn thân thể bị xé nát từa lưa. Hơn nữa luồng khí dồn nén đẩy ra cực mạnh khiến cho đám binh sỹ còn lại bị đẩy ra lộn nhào trong không trung.

Một quả lựu đạn giết đi gần 1/3 binh sỹ Thanh gia, còn người bị trọng thương thì đếm không hết. Từng đám người máu me đầm đìa nằm lăn lộn khắp nơi, quả thật là đúng với câu chữ "máu đổ thành sông".

Cảm nhận luồng khí diễm mạnh mẽ thổi ngang qua đầu Bạo Tạc binh đoàn nắm chặt quả lựu đạn còn đang treo ngang hông mình mà run lẩy bẩy sợ nó tự dung rụng xuống.

"Ông trời ah! Cầu ông trời đừng tự dưng phát bạo ah!".

Hắn bế bổng hai vị lão bà của mình lên vai rồi trèo lên Soái vị mà ngồi xuống, toàn bộ Điểm tướng đài bị thổi bằng, cũng may là trên này toàn là cao thủ nếu không thì cũng đã bị lộng bay hết rồi.

Hắn hai tay hai mĩ nữ ôm ấp mà hất cằm đến các vị chủ tướng hỏi.

- Đứa nào còn không phục tiếp tục báo danh?

Sau khi cơn khủng hoảng qua đi, toàn bộ tướng lĩnh sợ hãi nhìn đến hắn. Thanh gia run rẩy lấy bẩy quỳ xuống đập đầu van xin.

- Xin chủ Soái tha mạng ah!

- Tiểu nhân biết tội xin chủ Soái tha mạng ah!

- Xin chủ Soái vì đại cục mà tha đám tiểu nhân một mạng ah!.

...

Hắn nhếch miệng cười chỉ tay xuống mặt đất trầm giọng nói.

- Còn không quỳ gối bái kiến Nguyên Soái của các ngươi, hay là muốn theo gót đám kia để ta tiện tay thanh trừng một lượt.

Cả Binh Doanh Thục Quốc hai mắt tròn xoe nhìn nhau, bọn hắn muốn ra oai phủ đầu đại thiếu gia Võ gia vậy mà bây giờ thì hoàn toàn ngược lại. Đại thiếu gia Võ gia một người ra oai phủ đầu trấn áp toàn bộ Binh Doanh Thục Quốc.

Chậm rã toàn bộ tướng lĩnh dẫn đầu hướng hắn quỳ xuống, toàn bộ binh sỹ Thục Quốc cũng theo đó mà quỳ.

- Tham kiến Nguyên Soái đại nhân!...

Gật đầu mỉm cười hắn mở miệng nói.

- Ta không quan tâm các ngươi trước đây được huấn luyện kiểu gì nhưng bây giờ có ta ở đây thì nghiêm túc một điểm. Điều luật mới của ta cũng sẽ được công bố.

- Thứ nhất: binh sỹ không chỉnh chu làm loạn đội hình nhẹ đánh 10 roi, nặng chém.

- Thứ hai: mạo phạm cấp trên chém.

- Thứ ba: kháng lệnh trực tiếp chém Tướng.

- Ta chỉ có ba yêu cầu này mà thôi, binh đoàn phản kháng giết cả binh doanh. Ta không có rảnh rỗi chơi với các ngươi cho nên ta sẽ tính tội liên đới. Binh sẽ phải phân đoàn đội rõ ràng. Trong đội 1 kẻ phạm tội cả đội bị liên đới cho nên nếu trong đội các ngươi có kẻ không nghe lời thì lập tức báo cáo xử lý, đối với đoàn cũng là như vậy. Nếu lọt vào trong tai ta thì trực tiếp xử lý theo đội hoặc đoàn.

- Chớ mong ta nương tình. Tốt tất cả theo những lời ta nói mà làm, sáng mai xuất chinh.

Nói xong hắn ôm mĩ nữ nhà mình đứng dậy rời đi trước vô số con người còn đang run rẩy sợ hãi, đại thiếu gia Võ gia thật đáng sợ.

- Cung tiễn Chủ Soái!

Bạo Tạc binh đoàn nhanh chóng sắp thành hai hàng bảo vệ xung quanh cho hắn rời đi.

Hắn thực sự không nghĩ đến, mọi việc trở nên nhanh chóng gọn nhẹ như thế. Suy nghĩ một lát hắn quay qua thì thầm nói với người của mình.

- Chử 10 người chuyên quan sát toàn bộ Binh Doanh Thục Quốc, chậm rãi theo ta mà thẩm thấu đoạt quyền khống chế binh lực.

Đội trưởng Bạo Tạc binh đoàn ứng thanh trả lời.

- Vâng!

Hướng về một binh sỹ khác đội trưởng gật đầu. Binh sỹ kia nhanh chóng tách đoàn rời đi.

...

Ở Binh Doanh Thục Quốc, mọi gia tộc đều được phân chia rõ ràng khu vực hoạt động của mình. Gia tộc càng lớn thì khu vực càng lớn, Võ gia cũng có khoản đất riêng của mình tại nơi đây.

Vấn đề chỉ là so với mảnh đất có thể xây dựng doanh trại thật lớn có thể chứa đựng 20 vạn đại quân thì quân số chỉ vỏn vẹn hơn 100 người có chút như là trâu ngồi giữa đồng.

Nhìn thì khá đông nhưng so với mảnh đất rộng lớn thì nơi dành cho Võ gia đóng quân này trở nên trống vắng và có chút hiu quạnh.

Lều trại bắt đầu được Bạo Tạc binh đoàn binh sỹ nhanh chóng xây dựng.

Lớn nhất là lều thống Soái, đáng lẽ hắn chỉ được phép dựng lều tướng lĩnh mà thôi. Nhưng hiện nay hắn đã nắm chức Nguyên Soái, cho nên lều của hắn được phép xây dựng thật lớn. Bề thế hẳn tất cả lều trại khác, việc này là do người nắm quyền quyết định.

Nếu tính theo chiến thuật thì lều trại của thống Soái nên ngụy tranh thành lều tướng hoặc liều binh để tránh việc kẻ địch tập kích trong đêm.

Nhưng vì quân đội của hắn mỏng, chỉ cần đèn đuốc sáng rõ giữa khu vực rộng rãi thì chẳng có kẻ nào mò vào được mà không bị phát hiện. Còn việc kẻ địch tập kích thì càng buồn cười hơn, 100 khẩu súng Shotgun để nhìn cho đẹp sao.

Bên trong Soái trướng.

Hiện giờ bên trong này hắn đang ngồi trong soái vị mà mộng bức trợn tròn hai con mắt.

Không tính đến 7 tên tướng lĩnh đực rựa, nhưng tướng lĩnh này mới được Võ gia đưa đến, bọn họ đang quỳ bái hắn phía dưới.

Thứ ghê gớm khiến hắn thất thố đang đứng phía dưới chính là ba vị tướng lĩnh mới được Võ gia đề cử mời đến.

Đứng đầu là một vị nữ tử thân thể thanh thoát, mặt mày thanh tú, bên hông dắt lấy song bội kiếm. Trong đôi mắt nàng ánh lên sự tinh minh mưu trí, nàng tên là Lưu Nhiên.

Hai bên đứng hầu cũng là hai vị thiếu nữ. Bên trái một cô nàng cao lớn mặt mày đỏ hồng kiên nghị, trên tay cầm lấy Thanh Long Uyển Nguyệt Đao, nàng tên là Quan Nguyệt. Bên phải lại là một cô nàng mặt mày có chú hùng hổ dọa người, trên tay cầm lấy xà mâu, nàng tên là Trương Mai, chỉ là kiểu phồng mang trợn má này lại có chút đáng yêu mà thôi.

Thật kỳ lạ ngoài tầm hiểu biết của Quảng Binh hắn, cả ba người vậy mà cực kỳ xinh đẹp. Mỗi người một vẻ khí chất riêng biệt động lòng người.

Hắn lắp bắp hỏi.

- Ba các nàng thật sự là Lưu, Quang, Trương kết nghĩa huynh đệ... À nhầm kết nghĩa tỷ muội tại vườn đào?

Lưu Nhiên chắp tay hướng hắn mà nói.

- Khởi bẩm Nguyên Soái! Ba vị tỷ muội chúng ta là vì động nộ việc Đổng Trác chiếm lấy Kinh Đô hán thất mà kết bái tỷ muội cùng nhau dốc sức đoạt lại Võ Thần Lưu triều Đế mạch. Mong Nguyên Soái thành toàn mà thu nhận.

Nhướng mày nhìn đến ba cô nàng mỗi người mỗi vẻ mà miệng nhếch lên một nụ cười dâm tà.

Định thần suy nghĩ về nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa hắn biết.

Lưu Nhiên, Quan Nguyệt, Trương Mai hắn gặp chẳng khác gì là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa cả.

Mà Lưu Bị được sử sách ghi nhận là dòng dõi xa của hoàng tộc nhà Hán triều. Xuất thân nhà nghèo, phải tự lao động kiếm sống thời trẻ. Sự nghiệp của Lưu Bị khởi đầu bằng việc tham gia trấn áp cuộc khởi nghĩa Khăn vàng và làm quan cho triều đình, nhưng đường hoạn lộ của hắn ban đầu không được suôn sẻ.

Nhưng hiện nay hắn biết rõ, ở Thần Võ đại lục không có quân Khăn Vàng nào. Chẳng lẽ Tam Quốc Chí hay Tam Quốc Diễn Nghĩa ở đây có kết cấu hoàn toàn khác.

Lại tiếp tục suy xét trí nhớ còn sót lại trong đầu hắn về người tên là Lưu Bị bị thay đổi thành Lưu Nhiên này.

Lưu Bị lúc nhà Hán suy yếu và nổ ra chiến tranh quân phiệt, Lưu Bị cùng hai người kết nghĩa là Quan Vũ và Trương Phi dần dần tự gây dựng lực lượng và tham gia vào cuộc chiến này. Tuy nhiên, cuộc tranh hùng của Lưu Bị không thuận lợi, hắn nhiều lần thất bại và phải đi nương nhờ dưới trướng nhiều chư hầu đương thời như Lã Bố, Tào Tháo, Viên Thiệu, Lưu Biểu.

Trong thời gian nương nhờ Lưu Biểu ở Kinh châu, Lưu Bị được Gia Cát Lượng theo phò tá và vạch ra Long Trung quyết sách để tranh thiên hạ. Theo đường lối này, hắn liên kết với quân phiệt Tôn Quyền ở Giang Đông cùng chống Tào Tháo ở phía bắc, chiếm được một phần Kinh châu và gần trọn Ích Châu làm đất dựng nghiệp. Tuy nhiên, chiến lược Long Trung đối sách có nguy cơ đổ vỡ vì liên minh với Tôn Quyền rạn nứt, họ Tôn đánh chiếm phần Kinh châu của hắn và giết Quan Vũ, khiến Lưu Bị cất quân đánh báo thù và định giành lại đất, sau khi chính thức xưng hoàng đế để kế tục nhà Hán vừa bị họ Tào đoạt ngôi. Thất bại ở Di Lăng khiến Lưu Bị suy sụp, lâm bệnh rồi qua đời. Cơ nghiệp hắn gây dựng được truyền lại cho người con cả Lưu Thiên và giao cho thừa tướng Gia Cát Lượng phò tá.

Lưu Bị là một trong những nhân vật chính của tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa. Trong tác phẩm này La Hán Trung xây dựng Lưu Bị là nhân vật chính diện, có lòng nhân từ bác ái, thương dân như con của một vị vua hiền đức 

(Tuyệt nhân là Lưu Bị, tuyệt gian là Tào Tháo, tuyệt trí là Khổng Minh).

Vì vậy, tiểu thuyết hư cấu khá nhiều tình tiết về ông so với ngoài đời thật, và một số hành động thể hiện tính quyết đoán và chiến tích quân sự của ông được gán cho nhân vật khác trong truyện. Do ảnh hưởng quá lớn từ tiểu thuyết Tam Quốc Diên Nghĩa, nên nhiều người cho rằng Lưu Bị là một người nhu nhược, không có tài năng gì, nhờ may mắn có các cận thần tài giỏi mà ông mới dựng được cơ nghiệp. Trên thực tế, ghi chép của bộ chính sử Tam Quốc Chí cho thấy Lưu Bị là một vị tướng có tài cầm quân, biết ứng phó linh hoạt, nhất là khả năng nhìn thấu nội tâm, thu phục nhân tài và khiến họ một lòng trung thành với mình, cả Tào Tháo cũng đánh giá rất cao tài năng của hắn.