Chương 117: Tin tức đến từ Thâm không(3)

Trong lúc nhất thời, chuyện này lâm vào cục diện bế tắc.

Vương Huyên không vội, chậm rãi chờ đợi lão Trần cùng Thanh Mộc, mỗi ngày hắn đều đang tinh nghiên Cựu thuật, luyện quyền pháp của lão tăng.

Lại qua hơn một tuần lễ, hắn lần lượt thu được mấy bức thư từ phương xa.

Bức thư đầu tiên là do Tần Thành gửi đến, thông qua đoàn đội thương mại hợp tác cùng nhà cậu ấy ở Thâm không đưa đến cho Vương Huyên.

"Lão Vương, tôi ở chỗ này đã đứng vững gót chân, bởi vì một loại cơ duyên trùng hợp nào đó, tôi có cơ hội đề cử người khác, nếu như thành công, có thể chuyển cậu đến Tân Nguyệt."

Ở trong thư, Tần Thành cung cấp cho hắn một địa chỉ. Đó là phân bộ công ty nào đó của Cựu Thổ ở Tân Tinh, để chính hắn cũng thử tiếp cận, gia tăng tính thành công.

"Lão Vương, trên Tân Nguyệt có đồ tốt, nhiều loại thực vật hiếm, trên Tân Nguyệt tiếp nhận thí nghiệm biến dị, trồng quy mô lớn, mỗi ngày đều cho phép báo cáo thiệt hại số lượng nhất định, tôi đau nhức cũng vui vẻ, nhưng thực lực bản thân có hạn, tôi không chịu được loại hổ lang đại dược kia, nửa tháng ăn một gốc cũng đã là cực hạn của thân thể rồi."

Vương Huyên động dung, cái hổ lang đại dược gì mà lợi hại như vậy?

"Bên trên Tân Nguyệt thế mà xây một tòa Quảng Hàn cung. Lúc tôi đến suýt chút nữa sốc đến ngu người luôn, nó được xưng là thắng cảnh nghỉ mát xa hoa nhất bên trong Thâm không, đáng giá để tiến về, nhưng lấy tài sản của tôi thì chỉ có thể đứng ở phía xa nhìn."

Trừ một số việc quan trọng, Tần Thành cũng nhắc đến không ít việc vặt.

"Bên trên Tân Nguyệt có gì đó quái lạ, lại có tòa Cổ tháp hai ngàn năm lịch sử, là từ Cựu Thổ chở tới đây. Mặt khác, còn có một Tổ Đình Đạo giáo nào đó cũng được phục hồi như cũ ở nơi đây, nghe nói một viên ngói một viên gạch đều là từ địa chỉ ban đầu chở tới đây, tôi luôn cảm thấy có bí mật gì đó."

Khi đọc đến đây, Vương Huyên hơi động tâm, đồng thời cũng có nghi hoặc.

Sau đó còn có thư của Tô Thiền, Chu Khôn, bọn họ báo cho Vương Huyên, bởi vì một số tình huống bất ngờ, trong đám bạn học đã có hai người chết đi.

Bọn họ mang theo sầu não, nhưng chưa hề nói nguyên nhân cái chết. Tuy nhiên có thể tưởng tượng, phía sau tất cả những thứ tốt đẹp đều phải trả giá tàn khốc.

Vương Huyên thở dài, còn chưa đến một tháng, trong đám bạn học đã có hai người lần lượt bỏ mình, thực sự ngoài dự liệu.

Hắn còn nhớ rõ, một đêm cuối cùng tụ hội kia, các bạn học tiến về Tân Tinh đều hăng hái, muốn có một phen đại thành tựu, bên trên gương mặt trẻ tuổi tự tin vô cùng xán lạn, sao đột nhiên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi? Quá đáng tiếc!

Hắn cũng muốn đi Tân Tinh, âm thầm nhắc nhở mình, không thể khinh thường.

Ngoài ra, hắn cũng nhận được thư tay của Triệu Thanh Hạm, cũng nói cho hắn tin bạn học chết, mặt khác Triệu nữ thần lại một lần nữa đề cập đến chuyện hợp tác.

Hai ngày sau, Thanh Mộc trở về, chuyện dưới lòng đất núi Đại Hưng An rốt cục tạm đến đoạn kết, anh ta không nói tỉ mỉ chi tiết mọi chuyện.

Ngược lại anh ta đề cập đến chuyện của Vương Huyên, sắc mặt nghiêm túc, nói: "Có chút ngoài ý muốn, có người muốn để cậu ở Cựu Thổ, không cho cậu bước ra ngoài một bước."

Vương Huyên nhíu mày, có một vài người vươn tay thực sự quá dài, đâu đâu cũng có, còn muốn hoàn toàn phá hỏng con đường tiến về Tân Tinh của hắn.

Sau khi Lão Trần biết Thanh Mộc trở về, rốt cục xuất quan, mặt đỏ lên, dùng lời của ông ta mà nói thì quyền pháp của thần tăng ảo diệu vô tận, ông ta thu hoạch được rất nhiều thứ, cũng thấy rõ một con đường.

Vương Huyên nhìn ông ta, vị lão đồng nghiệp này trước đây không lâu còn hô quỷ tăng đấy, bây giờ được chỗ tốt lập tức đã đổi thành thần tăng, đoán chừng qua một thời gian ngắn nữa sẽ gọi là Bồ Tát.

"Muốn để tiểu Vương ở Cựu Thổ sao, thật sự là trò cười, đã hỏi qua tôi chưa?" Lão Trần cười lạnh.

Sau đó ông ta nhìn về phía Vương Huyên, nói: "Gần nhất có chút sự cố sắp xảy ra, cậu không phải vẫn muốn biết tôi mạnh bao nhiêu sao, muốn biết Tân thuật là cái gì sao? Cậu có thể cùng đi với tôi chứng kiến một chút."

Thanh Mộc sau khi nghe được sắc mặt lúc này cũng thay đổi, nói: "Sư phụ, người không thể đi, lần này mười phần hung hiểm, không cần thiết đánh nhau vì thể diện, hơi chút vô ý sẽ bỏ mình."

"Rất nhiều năm, tôi cũng không tiếp tục xuất thủ, lại thêm một vài lão hữu lần lượt qua đời, bọn họ thật sự cho rằng Cựu thuật hoàn toàn xong đời rồi, càng thêm khinh mạn chúng ta. Cứ theo đà này, sau này người luyện Cựu thuật sẽ càng ngày càng ít, căn cơ sẽ hoàn toàn đại sập. Lại nói, món đồ kia lại xuất thế, lần này tôi nhất định phải đi một chuyến!"

Lão Trần trầm giọng nói, khí chất không giống ngày xưa nữa. Cuối cùng nhìn về phía Vương Huyên, nói: "Cậu đi với tôi mở mang tầm mắt chút đi."