**CHƯƠNG 9: ĐƯA VÀO ĐỘNG PHÒNG
**
"Bổn thái tử rất muốn để ngươi chứng thực một chút, xem ta rốt cuộc có thể có tính người hay không!"
"Khụ, không cần..."
Lưu Ngọc Dao nói chưa dứt lời đã nghe thấy nam nhân ngang ngược kia co giọng "Tân phòng không phải ở chỗ này đâu. Người đâu, đưa thái tử phi vào động phòng!"
"Người!" Hai mắt Lưu Ngọc Dao mở to, chưa kịp phản kích đã bị một đám cung nữ cùng bà tử xông lên kéo nàng ra khỏi chính điện.
Bị ném trên giường hỉ đỏ thẫm, Lưu Ngọc Dao sợ hết hồn, "Ta không muốn động phòng!"
Đám cung nữ kia cũng không quản được nhiều như thế, vội vàng đóng cửa rời đi, thoáng chốc chỉ còn mình nàng vừa đập cửa vừa kêu gào ầm ĩ.
Cửa lớn mở không được, nàng liền đi đến cửa sổ, vừa đẩy cảnh cửa ra liền bị gương mặt tái mét của Lộng Ảnh hù dọa một trận, nàng giật mình chân bước lảo đảo lui về phía sau mấy bước, lại đụng phải bàn ghế.
Chỉ thoáng chốc, Lộng Ảnh đã đẩy cửa đi vào phòng.
Lưu Ngọc Dao bị bộ dạng xuất quỷ nhập thần của nàng ta dọa sợ không nhẹ, không ngừng đấm ngực mình nói "Ngươi có thể giống người một chút không, đừng cứ như ma quỷ vậy chứ!"
Lộng Ảnh không trả lời nàng, chỉ xoay người đi đóng cửa, Lưu Ngọc Dao lúc này mới ngồi trên ghế quý phi thở gấp lấy hơi, đưa tay lấy một miếng bánh như ý trên đĩa, chợt nghe "vụt" một tiếng, phi đao đã đánh miếng bánh trên tay nàng rơi đi, sau đó cắm chặt vào cột gỗ.
Nàng nhất thời sợ hãi, mồ hôi lạnh nhễ nhại, bày tay vẫn còn giơ bên mép, không dám cử động nữa.
Lộng Ảnh đi tới thu lại phi đao, sau đó nghiền nát miếng bánh bị rơi ban nãy của nàng, hung ác nói: "Ngươi ngại phiền toái mình gây ra chưa đủ lớn?"
Đáng thương cho một thủ lĩnh sơn tặc như nàng, bị ép buộc lên kiệu hoa, trong ngày thành thân còn bị người ta vũ nhục, lại không thể phản kháng chút nào?
Nhưng trong lòng nàng có chút sợ Lộng Ảnh, chỉ đành nhỏ giọng thì thầm "Bà đây dù không trút giận vì mình, thì cũng nên vì Lưu Ngọc Dao đã chết mà trút giận chứ? Nếu nàng ấy còn sống, có thể chịu nổi nhục nhã này sao? Theo ta nghĩ, có khi nàng ấy sẽ phải dùng dây thừng treo cổ chết mất thôi!"
"Đó cũng là lựa chọn của tiểu thư nhà ta! Không tới phiên ngươi khoa tay múa chân!" Lộng Ảnh nắm vạt váy của nàng nhấc đến trước mặt mình, mi mắt lạnh sắc bén như có thể giết chết người không cần dao "Ngươi đã xuất giá thay tiểu thư nhà ta! Chớ làm phá hỏng thanh danh của tiểu thư ta!"
Bị nàng nhấc lên trong tay, Lưu Ngọc Dao nảy sinh không cam lòng "Cái tên Thái tử gì đó để ta bái đường cùng thái giám thì không phải phá hỏng thanh danh à? Bà đây không muốn bái thì ngược lại trở thành phá hỏng thanh danh rồi sao? Đầu óc ngươi bị lừa đá rồi à?"
Nàng vừa cãi lại, Lộng Ảnh kia liền giơ tay định tát vào má nàng, lực tay mạnh mẽ, mắt thấy sắp tát thì bỗng dưng tâm tư thay đổi, cổ tay cong lại, dùng cùi chỏ đánh vào tâm phế nàng.
Lưu Ngọc Dao bị một cú này của nàng ta, "ai u" một tiếng rồi té xuống đất, che lấy lồng ngực, ngay cả sức phản kháng cũng không có.
Lộng Ảnh nhìn nàng từ trên cao, nói "Ngươi nghe kỹ cho ta! Thái tử ở trong triều xưa nay đều ngang ngược bất kham! Hoàng thượng ban hôn hắn vốn cũng không bằng lòng, tại nơi bái đường xảy ra những việc kia đều nằm trong dự liệu của ta! Ai ngờ được ngươi tự cho mình thông minh! Ngươi cho rằng mình có mấy cái đầu đủ cho hắn chém?"
Che ngực một hồi, Lưu Ngọc Dao rốt cuộc cũng khiến mình thở bình thường lại, nàng thật hận a, mình tại sao lại rơi vào tay nữ diêm vương Lộng Ảnh này vậy.
"Được rồi, được rồi, ta.. ta biết lỗi rồi được chưa? Cầu xin nữ hiệp nương tay cho, tha cho ta một mạng, tối nay ta liền cho ta một sợi dây thừng để thắt cổ chết luôn đi!"
"Ngươi mơ thật đẹp nhỉ?"
"Hả?"
Lộng Ảnh kéo nàng từ dưới đất lên, ném cho nàng ngồi yên trên giường, còn không quên đem khăn đội đầu của tân nương ném vào tay nàng.
"Tối nay có thể tránh được hay không, thì phải tạo hóa của ngươi!"
----
Hết chương 9