**CHƯƠNG 7: BÁI ĐƯỜNG ĐI
**
"Còn không phải sao, đừng lề mề nữa!"
Thái tử Lý Triệt lại xoay người bỏ đi, phất tay nói "Đã như vậy. Bổn thái tử liền cho ngươi một hôn lễ suốt đời khó quên!"
Lưu Ngọc Dao vui vẻ trong lòng, hôn lễ của tiểu thư Lưu gia cùng Thái tử đã đủ cho người ta suốt đời khó quên rồi, bây giờ vẫn còn cái gì mới lạ hơn nữa đang đợi nàng sao?
Trong lúc đám người Lộng Ảnh đang túm tụm, nàng bắt đầu tự mình đi bộ vào chính điện của Đông cung.
Thấp giọng hỏi Lộng Ảnh "Hoàng thượng Hoàng hậu đã đến chưa?"
Lộng Ảnh đương nhiên biết rõ nàng đang suy nghĩ gì, trả lời nàng "Chưa."
Có hơi thất vọng, nàng không biết vị Thái tử gia này lại không được sủng đến vậy, thành thân là đại sự, vậy mà Hoàng thượng Hoàng hậu cũng không đến.
Vào trong điện, nàng chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy gạch đen bóng loáng dưới chân, chung quanh tiếng ồn ào huyên náo ngày càng lớn, nàng nghe tiếng tiếng nói của rất nhiều nam nhân, nghĩ đến chắc là quan viên trong triều cùng đám bạn ăn chơi của Thái tử.
Nhưng ai mà ngờ được Thái tử nghênh ngang ngồi ở ghế chủ vị "Bái đường đi!"
"Ha ha ha ha!" Mọi người cười lớn, dù cho tiểu thư Lưu gia có triển vọng bao nhiêu đi nữa, chẳng phải cũng không dám đắc tội với Thái tử gia hay sao.
Nghĩ tới chắc Lưu Ngọc Dao nàng sẽ trở thành tân nương đầu tiên tự mình bái đường nhỉ?
Thế nhưng đây vẫn chưa phải là nhục nhã nhất, Thái tử lại dõng dạc mở miệng nói "Nghe nói Lưu gia tài nữ câu thông cùng kẻ khác, không biết là thật hay giả?"
"Thái tử điện hạ, xin đừng tin vào lời sằng bậy của người ngoài!" Lộng Ảnh thay mặt nàng trả lời.
Thái tử lạnh lùng ngước mắt, nhìn về phía Lộng Ảnh "Bổn thái tử nói chuyện với tiểu thư nhà ngươi, khi nào đến phiên ngươi chen miệng vào?"
Lộng Ảnh không nói nữa, chỉ thấp giọng nhắc nhở Lưu Ngọc Dao "Ngươi cũng đừng nói sai đấy."
Lưu Ngọc Dao sớm nghẹn một bụng uất ức, tức giận hừ lạnh nói "Không bằng không chứng! Ngươi thân là Thái tử lại ăn nói bừa bãi! Trước mặt bao nhiêu người thế này, không thấy xấu hổ sao!"
Lời nói nàng thô thiển nhưng đạo lý lại không sai, mạnh mẽ phản bác lại Thái tử.
Vốn tưởng rằng có thể lật ngược tình thế, ai ngờ Thái tử liên tục nói hai chữ "Giỏi lắm, đúng lúc Bổn thái tử ngược lại muốn xem thử có phải ai ngươi cũng có thể lấy làm chồng! Tiểu An Tử!"
"Có nô tài..." Giọng nói chói tai của thái giám bên cạnh trả lời.
Thái tử kia lại nói "Ngươi, bái đường cùng nàng ta!"
Vừa dứt lời, toàn bộ đại điện ồn ào lên, một vị lão giả mờ miệng khuyên "Điện hạ xin chớ hồ đồ a, không thể làm vậy, không thể làm vậy."
"Đúng vậy điện hạ, đây là do Hoàng thượng ban hôn, ngài không nên vũ nhục Lưu gia tiểu thư như vậy."
Ánh mắt Lý Triệt quét một vòng trong điện, nhìn thấy không ít người, nhưng chân chính dám mở miệng khuyên can lại chẳng có mấy người, hai vị này là cánh tay đắc lực trong triều đình, dám nói thẳng như vậy.
"Bái đường!" Thái tử lại quát một tiếng, cả điện yên tĩnh.
Tên thái giám Tiểu An Tử kia nơm nớp lo sợ, đứng dậy đi tới bên cạnh Lưu Ngọc Dao, nhỏ giọng nói "Thái tử phi nương nương xin thứ tội..."
Ngược lại là Lưu Ngọc Dao không có vấn đề gì, cùng ai bái đường mà chẳng phải bái, thành thân cùng ai cũng là thành thân thôi, nàng đâu phải Lưu Ngọc Dao thật, cho nên nhục nhã này cũng không là với nàng.
Đang lúc suy nghĩ, đã có người kêu lớn "Giờ lành đã đến——! Nhất bái thiên địa ——!"
Thời điểm Lưu Ngọc Dao khom người xuống, cảm giác được Lộng Ảnh kìm cánh tay nàng lại, hai tay mãnh liệt run rẩy, bóp chặt đến mức nàng xém bị thương.
Người phải bái thiên địa là nàng đây còn chưa tức giận đấy, ngược lại Lộng Ảnh này lại thấy bất bình dùm, đúng như câu Hoàng để chưa vội, thái giám đã vội đến chết.
Chờ chút đã... Thái giám?
"Nhị bái ——?"
"Chờ đã!" Thái tử lần nữa lên tiếng "Tiểu Phương Tử! Đến ngươi!"
Tiểu An Tử kia như được đại xá, lau mồ hôi lạnh lui ra, Tiểu Phương Tử đến thế chỗ hắn, trong lòng lo sợ đứng cạnh tân nương mới gả.
Trong đại điện, đám vương tôn công tử ăn chơi bắt đầu ồn ào nói "Quả thật là một tân nương ai cũng có thể lấy làm chồng nhỉ! Điện hạ, sau này ngài nên cách xa nàng ta một chút, đừng để bị vị hoa khôi tiếng tăm lừng lẫy này.. à không, là tài nữ chứ! Lây nhiễm bệnh hoa liễu gì đấy nhé!"
"Ha ha ha ha!"
------------
Hết chương 7
(Ta hận quá, hận quá..)