Ba ngày trôi qua.
Vương An đoán chừng, bên phía nhà họ Tô, cũng đã hiểu rõ phương pháp pha chế màu nhuộm.
Là lúc nên đến Tô gia một chuyến, để thương lượng với Tô Mạc Già mở rộng nhà xưởng, sắp xếp chuyện của lưu dân.
Trước đó, hắn dự định đi một chuyến ra ngoài thành đến chỗ lưu dân tụ tập trước.
Sắp xếp cho những người này, vẫn phải tính toán công việc tốt trước trước.
Mấy ngày nay, hắn luôn ở trong Đông cung, không có thời gian ra khỏi thành, đều để một người khác làm thay.
Người này không phải ai khác, chính là quản gia trẻ tuổi của nhà họ Tô – Tô Thành.
Mấy ngày trước ở ngoài cửa Chính Dương môn, Vương An cảm thấy người này rất lanh lợi.
Thế là, để Trịnh Thuần đến nhà họ Tô một chuyến, mời hắn ta qua.
Nghe nói là hỗ trợ sắp xếp cho lưu dân, Tô Thành tự nguyện đi, hơn nữa, nhà họ Tô cũng không thiếu quản gia.
Cho nên, Tô Mạc Già rất vui vẻ đồng ý.
Đến nơi, Vương An xuống xe xem xét.
Trên đất trống, dựng những lán lều, trên mặt đất cũng phủ chiếu, tất cả được quy hoạch ngay ngắn rõ ràng.
Bên cạnh ba năm Thái tử vệ, thỉnh thoảng tuần tra qua, trật tự không còn hỗn loạn giống mấy ngày trước nữa.
Vương An không khỏi gật gù.
Tô Thành này, quả nhiên là một nhân tài.
Vốn định chờ lát nữa khen vài câu, ai dè hai người vừa thấy mặt hắn ta, đối diện là một vẻ mặt nóng vội.
Vương An nhìn Tô Thành, trong lòng hơi hoang mang: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Điện hạ, tình thế không ổn, cực kỳ không ổn..."
Tô Thành vừa mới mở miệng, xa xa dưới bóng lều, lập tức vang lên tiếng kêu khóc.
Có người hô lên: "Không xong rồi! Người đâu tới đây mau... Lại có người chết!"
Một người giống như đại phu, vác theo hòm thuốc, đưa theo mấy tên dân phu chiêu mộ ở kinh thành, vội vàng chạy đến hướng đó.
Vương An như có điều suy nghĩ, cất bước chuẩn bị đi theo: "Đi qua xem một chút."
"Điện hạ, không được , không được!"
Mặt Tô Thành biến sắc, trực tiếp ngăn lại đường đi của hắn.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Điện hạ, đây là bệnh dịch truyền nhiễm, người lây bệnh chắc chắn phải chết, thân thể ngài đáng giá nghìn vàng, bấp chấp đến gần, nếu như bị lây nhiễm. . ." Tô Thành vẻ mặt cầu xin.
"Ngươi nói là, các lưu dân. . . bị lây nhiễm bệnh dịch?"
Cuối cùng Vương An cũng nghe rõ, trong lòng không khỏi hơi lo lắng một chút.
Rắc rối lần này.
Thời đại này, không có phương pháp nào điều trị ôn dịch hiệu quả.
Một khi quy mô lây nhiễm lớn, nhất là vệ sinh của khu tập thể này rất kém, hậu quả khó mà lường trước được.
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Nghe các lưu dân nói, một tháng trước đã có người xuất hiện dấu hiệu phát bệnh, mãi đến ba ngày trước, lần lượt có số lượng lớn người tử vong, thì. . . đã hơn mấy trăm người."
Vẻ mặt Tô Thành ảm đạm, vuốt khóe mắt ướt, xin lỗi nói: "Bỗng nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy chết, khó tránh khỏi thấy cảnh thương tình, để Điện hạ chê cười."
"Không sao, đi xem trước, tránh xa một chút, không có gì đáng ngại."
Nghe Vương An nói như vậy, Tô Thành cũng không tiện ngăn cản, đi ở phía trước dẫn đường.
Một đoàn người rất nhanh đi đến chỗ người chết, đứng ở phía xa cách khoảng mấy chục mét.
Chỉ thấy, người đại phu vừa nãy, buông cổ tay người chết xuống, nhìn người nhà đối phương lắc đầu.
Thế là, tiếng khóc thét càng lớn hơn.
Mấy người dân phu, lập tức kéo khẩu trang trên cổ lên, che miệng và mũi, đặt người sắp chết lên cáng cứu thương thô sơ.
Dùng cỏ tranh che lại qua loa, nhanh chóng khiêng ra xa.
Tình huống như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện ở các lều cỏ khác.
Những người lưu dân mất đi thân nhân, tiếng khóc rung trời, vài dặm không ngớt, giống như Địa Ngục trần gian, thảm không chịu nổi.
"Những thi thể này, sẽ bị vận chuyển tập trung đến hạ lưu cách đó vài rặm, thiêu tập trung, rất thê thảm. . ."