Vương An đi đến ghế chủ vị ngồi xuống, nhìn thấy Tô Mạc Già đang đi đến thì làm bộ bất mãn nói: “Tô tiểu thư đây có ý gì? Không phải chỉ là một trăm vạn lượng thôi sao? Bản cung sao có thể không lấy được chứ!?”
“Nói cho các ngươi biết, đây là cơ hội bản cung mang đến cho Tô gia, các ngươi đừng có mà không biết tốt xấu như vậy!”
“Tương lai, bản cung còn muốn ngành thương thông hành phủ sóng khắp thiên hạ! Còn mở con đường tơ lụa, đến lúc đó ta có thể để cho tơ lụa của Tô gia các ngươi bán được khắp nơi trên thế giới, như vậy một trăm vạn lượng ít ỏi này xem như các ngươi lấy vốn để đầu tư đi?”
Đám người nghe xong đều không còn gì để nói.
Buôn bán trải khắp thiên hạ? Đây phải là người có chí lớn, có khí phách, có tự tin tuyệt đối vào khả năng bản thân mới dám làm có được không?
“Thái tử điện hạ muốn lừa Tô gia ta sao? Người cho bọn ta là đứa trẻ ba tuổi chắc!?”
“Hắn nói vậy ai mà tin được chứ!”
Đám người Tô gia xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn Vương An càng ngày càng trở nên trêu tức.
Cả đại sảnh Tô gia lớn như vậy nhưng cho dù bọn họ có tận lức hạ giọng nói xuống thì vẫn bị Vương An nghe được, sắc mặt hắn lập tức giận tái đi.
“Các ngươi xem thường ai chứ?”
“Khụ khụ ...”
Tô Mạc Già sợ mọi người nói quá mức khiến Vương An trách tội nên dùng tiếng ho khan để ngăn lại, sau đó hàm xúc nói: “Đa ta điện hạ đã nâng đỡ, nhưng Tô gia chúng ta ... tạm thời vẫn chưa có dã tâm lớn như vậy.”
Vương An cười lạnh một tiếng, đứng dậy muốn rời đi.
“Tô tiểu thư nói đúng, là bản cung đã đánh giá cao Tô gia của các người rồi.”
“Nếu không phải bản cung đang cần tiền gấp mà thanh danh Tô gia các người cũng không tệ thì cái tiện nghi này mới không rơi xuống nhà các ngươi đâu.”
“Không phải, lấy năng lực của bản cung, việc nâng đỡ cho một nhà tiểu thương cũng không hề gì, đừng nói là Tô gia ngươi, cho dù là Cố gia cũng có thể dễ dàng vượt qua!”
“Chuyện các ngươi đắc ý nhất không phải là kỹ thuật nhuộm vải màu sao? Nhưng cái đó trong mắt của bản cung chẳng khác nào là rác rưởi!”
Lời nói vừa xong hắn cũng không quay đầu lại mà hướng về phía ngoài điện mà đi.
Bọn người Tô gia nghe Vương An lấy kĩ thuật nhuộm vải màu của bọn họ vẫn luôn kiêu ngạo bấy lâu nay nói đến không đáng giá một đồng, toàn thể đều phẫn nộ vô cùng.
“Vậy cái rác rưởi trong mắt điện hạ kia ... Ta muốn điện hạ người chỉ giáo một chút thì như thế nào?”
Bước chân Vương An sắp sửa bước ra khỏi cửa lớn thì nghe thấy giọng nói lành lạnh của Tô Mạc Già truyền đến, lập tức khóe miệng hắn dương lên, nhưng đến lúc quay đầu lại trên mặt đã không còn biểu cảm gì: “Ý của Tô tiểu thư là gì?”
Tô Mạc Già đứng lên, cúi người chào Vương An một cái, lạnh như băng nói: “Không phải điện hạ xem thường kỹ thuật nhuộm màu của Tô gia ta sao? Vậy dân nữ liền so tài với điện hạ một phen, Người thấy thế nào?”
“Nếu như dân nữ thua thì mọi chuyện tùy điện hạ làm chủ, còn nếu điện hạ thua thì mong điện hạ có thể cho Tô gia chúng ta một lời xin lỗi, cũng thu hồi những lời mà Người vừa mới nói.”
Mặc cho Người làm chủ ...
Vương An nghe thấy thế quan sát Tô Mạc Già từ trên xuống dưới, kia khuôn mặt đẹp như họa, kia dáng người có lồi có lõm, còn có kia làn da trắng như tuyết không chút tì vết thì lập tức nuốt nước miếng một cái, vội vàng nói: “Được! Bản cung không có vấn đề gì nhưng Tô tiểu thư đây muốn so tài thế nào đây?”
Trong mắt Tô Mạc Già lóe lên giảo hoạt vì âm mưu đã đạt được, cười nói: “Tất nhiên là muốn cùng điện hạ so tài rồi, và cái ta muốn chính là màu khó nhuộm nhất, màu tím!”
Vương An nghe vậy, hai mặt nhanh chóng chớp động.
Ha hả, màu tím? Nghe nói đây là màu nhuộm trên thế giới này khó mà nhuộm ra được, Tô Mạc Già đây là muốn hố hắn sao?
Nhưng vấn đề là ... Tiểu Nương có thể thành công không đây?
Vương An đã được tìm hiểu qua rất nhiều nền lịch sử văn hiến, biết trong lịch sử, cái trân quý nhất không phải là màu vàng của Hoàng tộc hay sử dụng mà thực chất là màu tím.
Nó không quý chỉ vì khó nhuộm mà còn vì thời cổ đại này, có người dùng một loại cỏ tím làm thuốc nhuộm nhuộm ra được màu tím, nhưng màu sắc lúc ấy trông thấp lém mà nhuộm ra vải vóc còn cứng ngắc vô cùng.
Mãi cho đến về sau, có người dùng đến một loại cỏ là tử đằng nhuộm màu ốc biển, thành công chế tạo ra thuốc nhuộm màu tím thì màu sắc của nói mới trở nên tiên khí mà kinh diễm hơn.
Nhưng bên cạnh đó chi phí tổn thất lại quá lớn, chỉ một lượng thuốc nhuộm bằng đầu ngón tay đã đủ mua được ba bốn trăm con thuốc nhuộm màu ốc biển, chính vì vậy màu tím trở nên cực kỳ trân quý.
Giá của một mảnh vải tím có thể so sánh với hàng ngàn tấm vải màu khác.
Mà Tô gia rất vừa vặn lại có phương thức pha chế thuốc nhuộm màu tím này.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Tô gia có thể có được địa vị ngang hàng với Cố gia như vậy.
Nhưng Vương An thật ra cũng không sợ, thời điểm hắn còn tham gia quân ngũ có một đoạn thời gian hắn được phân xuống khu vực phân xưởng, đối với kỹ thuật nhuộm Vương An hắn có thể nói là nắm chắc trong tay, thuận buồm xuôi gió.
“A, vậy thì Tô tiểu thư đây nhất định phải thua rồi, màu tím mà bản cung nhuộm ra có thể thuộc vào loại thiên hạ đệ nhất đấy!”
Nghe Vương An nói dõng dạc như vậy, sắc mặt đám người kia dùng mắt thường có thể thấy được run rẩy rất nhỏ, hừ, bọn họ còn chưa có gặp qua người không biết xấu hổ như vậy!
Tô Mạc Già cũng có chút cứng lại, trong lòng lại tự nhủ, đợi xem chút nữa ngươi còn có thể đắc ý được không, trên mặt lại không có vẻ gì chỉ vào một cái sân nói: “Bên trong có hai gian công xưởng, thời hạn hai canh giờ, người có thể nhiễm ra màu tím tốt nhất thì người đó thắng. Người thấy thế nào?”
“Được, không thành vấn đề, người cứ chuẩn bị tâm lý làm ấm giường cho bản cung đi!”
Vương An từ tay Trịnh Thuần nhận lấy một túi nhỏ, ở cái nhìn chăm chú cắn răng nghiến lợi của Tô Mạc Già dẫn đầu tiền vào một trong hai cái công xưởng kia.
Mà trong cái túi này tất nhiên là vũ khí bí mật của hắn – cành Địa y.
Đây là một loại cỏ rêu xỉ có thể thấy được ở khắp mọi nơi, nhưng dùng nó để nhuộm ra màu tím thì phải nói là cực kỳ sinh động mà tươi sáng.
Tối hôm Vương An đã sớm nghĩ đến một màn này nên đã bảo Trịnh Thuần chuẩn bị kỹ càng từ trước rồi.
Trong công xưởng đồ vật gì cũng có, Vương An trực tiếp đem cành Địa y kia nghiền nát ra sau đó ném vào trong nồi, cho thêm tro than các thứ vào nấu chín lên, không bao lâu sau đã có thể nhìn thấy một màu tím thuần túy.
Vương An lại cho thêm phèn chua – KAl(SO4)2 – vào làm sáng, thuốc nhuộm màu tím tràn đầy vẻ tiên khí, diễm lệ thành công ra lò.
Tiếp đó, Vương An lấy một tấm lụa mỏng để vào trong thuốc nhuộm, đợi cho màu thấm hết toàn bộ tấm lụa thì lấy ra phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Vật liệu mỏng như vậy thì chưa đến một canh giờ là có thể khô.
Nhìn tấm lụa tím treo trên câu trúc nhẹ nhàng chập chờn trong gió, Vương An lấy tay sờ một chút, chỉ cảm thấy tinh tế vô cùng mà sắc thái cũng xinh đẹp lại cao quý sinh động.
Trước tấm vải tím này thì bất luận là tấm vải nào cũng là cặn bã!
Vương An cười một tiếng, gấp tấm lụa tím lại rồi quay người đi ra ngoài phòng.
Ra đến cửa Vương An mới phát hiện Tô Mạc Già đã ra trước một bước, nàng ta còn cầm trong tay một tấm lụa tím, dưới ánh mặt lộ ra bộ dáng cực kì hài lòng thỏa mãn.
Lúc này mọi người thấy Vương An hai tay trống trơn đi ra khỏi phòng lập tức trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ trêu tức nhìn hắn.
“Thái tử điện hạ, người đây là không biết nhuộm ra tấm vải tím đi?”
“Điện hạ, Người bại dưới tay đại tiểu thư nhà chúng ta, như vậy cũng không mất mặt đâu.”
“Đúng vậy! Tấm lụa tím trong tay tiểu thứ chúng ta là dùng thuốc nhuộm mới nghiên cứu ra tạo thành, nó còn chưa xuất hiện trên thị trường đâu. Hôm nay làm ra là để Điện hạ giám định chất lượng giúp Tô gia bọn ta tỏa sáng hơn a!”
...
Trong viện nhất thời xôn xao lên toàn âm thanh mỉa mai của đám người Tô gia.
Nghe được những giọng nói đầy mỉa mai này, Trịnh Thuần tức giận đến muốn xông vào đánh người.
Một đám ngu xuẩn các ngươi cũng dám lên mặt chất vấn Điện hạ nhà ta?
Điện hạ nhà ta có thể làm thơ để cua gái, có thể thổi tiêu để hợp tấu, còn có thể ăn chơi, các ngươi có thể làm sao? Có thể làm sao?
Lăng Mặc Vân đứng một bên sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Hôm nay để Thái tử ra cửa chính là một sai lầm, không có bọ cánh cam cũng đừng ôm đồ sứ sống, a, quá mất mặt rồi!
Tô Mạc Già cũng thờ dài một hơi, tiến lên phúc lễ khẽ cười nói: “Thân phận Điện hạ tôn quý như vậy không làm đến những việc của dân chúng thấp cổ bé họng bọn ta cũng là chuyện bình thường, nhưng không thể phủ nhận là Điện hạ đã thua, vậy...”
“Ai nói... bản cung thua!?”
Vương An lấy ra tấm lụa trong tay.
Sau một khắc một đám người Tô gia đều trừng to mắt nhìn, đến hô hấp căn bản cũng quên mất...