Nghe qua, lời này tự nhiên không có vấn đề, nhưng trên thực tế, đây căn bản là đang chơi chiêu.
Mặc dù cùng là đệ tử chân truyền, nhưng Bạch Nhạc há có thể đặt ngang hàng với hai vị đệ tử chân truyền kia?
Nếu Bạch Nhạc ngươi thật có thực lực của đệ tử chân truyền, ai lại ngu đến mức không hơi đâu tìm ngươi khiêu chiến.
Khăng khăng những đạo lý này, ngươi không thể nói ra ngoài sáng được.
- Bạch sư đệ quả nhiên mồm mép ghê thật!
Trong lúc nói chuyện, một đạo thân ảnh từ dưới núi lướt tới, người chưa đến, tiếng nói đã truyền qua.
- Đậu sư huynh!
Bạch Nhạc không biết đối phương, nhưng chúng đệ tử há lại không biết, lập tức nhất tề khom lưng hành lễ.
Khóe miệng chớp qua một tia lãnh ý, Bạch Nhạc cũng khom lưng hành lễ nói:
- Không biết là Lý Tử Vân sư huynh hay Khổng Từ sư huynh? Tiểu đệ có lễ.
- ...
Vốn thấy Bạch Nhạc khom lưng hành lễ, trong mắt Đậu Nghị lộ ra ý cười khinh miệt, tưởng rằng Bạch Nhạc chẳng qua chỉ là loại nhu nhược mà thôi, nhưng lời này vừa ra, nhất thời lại khiến ý cười trên mặt hắn cứng đờ.
Nhiều đệ tử như vậy gọi hắn là Đậu sư huynh, hắn không tin Bạch Nhạc không nghe được! Khăng khăng Bạch Nhạc cứ phải giả bộ cái gì đều không biết, hỏi hắn là Lý Tử Vân hay Khổng Từ, đây há là chịu phục, căn bản là đang chơi chiêu đánh mặt hắn!
…
- Đệ tử nội môn, Đậu Nghị!
Sắc mặt có chút khó coi, Đậu Nghị lạnh lùng tự giới thiệu nói.
Tức thì, ý cười trên mặt Bạch Nhạc từ từ thu liễm, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, nói:
- Từ lúc nào mà trong bản tông, đệ tử nội môn lại xếp trên đứng hàng chân truyền?
- ...
Câu này khiến cho Bạch Nhạc nghẹn đến độ mặt đỏ gay, giờ này khắc này Đậu Nghị thật hận không thể bóp chết Bạch Nhạc.
Khăng khăng chung quanh còn có rất nhiều đệ tử, tội danh như thế, vô luận thế nào hắn đều không gánh được.
- Đệ tử nội môn Đậu Nghị gặp qua Bạch sư huynh!
- Thì ra là Đậu sư đệ!
Khẽ gật đầu, trên mặt Bạch Nhạc vẫn cứ treo lên vẻ lạnh lùng hờ hững:
- Ta nhớ được, ta tựa hồ không mời qua Đậu sư đệ? Sao Đậu sư đệ lại tự tiện xông lên Thiên Tâm Phong?
- ...
Ngôn từ như kiếm, Đậu Nghị làm sao cũng không nghĩ đến, tên Bạch Nhạc xuất thân tạp dịch trong truyền thuyết này lại đột nhiên lộ ra bộ mặt hùng hổ dọa người như thế.
Theo như tin tức được đến, tên Bạch Nhạc này chẳng phải hẳn nên làm người khiêm tốn ư?
Trong đầu chuyển qua vô số ý niệm, nhưng ngoài mặt, Đậu Nghị lại không thể không mở miệng giải thích:
- Nghe nói Bạch sư huynh nhập môn không đến một tháng, lại được tông chủ và Từ trưởng lão ưu ái, đề thăng chân truyền, Đậu Nghị chuyên trình tới chúc!
- Tới chúc, có hạ lễ không?
Tròng mắt đều không nháy, Bạch Nhạc sừng sững đứng đó, thản nhiên hỏi ngược lại.
Hạ lễ? Hạ mụ nội ngươi!
Cho dù thật tới chúc mừng, ngươi cũng đâu có thể vừa đi lên đã há mồm đòi lễ? Còn muốn mặt nữa không?
Nếu đổi thành người khác, nhất thời có lẽ chưa hẳn đã kịp phản ứng, nhưng Đậu Nghị nói thế nào cũng là nhân vật kiệt xuất trong nội môn.
Cổ tay khẽ lật, bội kiếm tùy thân tức thì hiện ở trong tay:
- Kiếm này tên là Hàn Nguyệt, chính là một kiện linh khí hạ phẩm! Có câu bảo kiếm xứng anh hùng, đang định đưa cho Bạch sư huynh.
Lời này vừa ra, đám đệ tử xung quanh lập tức ồ lên.
Đừng thấy linh khí hạ thẩm tựa hồ không dễ nghe, nhưng đấy dù sao cũng là linh khí, đối với đệ tử Linh Phủ Cảnh mà nói, chỉ có linh khí mới có thể chịu tải linh lực trong cơ thể, cực kỳ trân quý.
Có người quen thuộc Đậu Nghị lại càng thêm rõ ràng, vì được đến thanh Hàn Nguyệt Kiếm này, Đậu Nghị phải mất chừng hai năm liệp sát yêu thú mới may mắn đổi được, có thể nói là quý hơn tính mệnh, bình thường đến cả chạm đều không cho người khác chạm vào! Nhưng giờ lại đột nhiên nói muốn đưa tặng Bạch Nhạc, thực sự quá khó tin.
Đương nhiên, còn không đợi đám đông xung quanh kịp nghĩ nhiều, Đậu Nghị đã nói tiếp:
- Đương nhiên, trước khi đưa tặng Bạch sư huynh, ta còn có một điều kiện! Muốn dùng kiếm này khiêu chiến Bạch sư huynh, kiến thức một phen sự lợi hại của Linh Tê Kiếm Quyết, chỉ cần Bạch sư huynh thắng được ta, tự nhiên hai tay dâng lên kiếm này!
Nghe thế, đám đông mới tính hiểu ra, hạ lễ hay là hai tay dâng lên gì đó căn bản đều là nói nhảm! Mục đích thực sự của Đậu Nghị chính là muốn dùng cách này đánh mặt Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc ngươi không phải chân truyền đệ tử ư? Không phải nghe đồn là thiên tài tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết, được tông chủ và Từ trưởng lão xem trọng ư?
Thổi lợi hại như thế, không biết liệu có gan tỷ thí với ta?
Hàn Nguyệt Kiếm ở chỗ này, ta cũng nói muốn đưa cho ngươi, nhưng mà, ngươi có bản sự đánh bại ta để cầm đi không?
Nếu có, ta tự nhiên hai tay dâng kiếm, nhưng nếu không có, ngươi còn mặt mũi nào đứng đây ngạo xưng đệ tử chân truyền!
Đừng nghe Đậu Nghị nói êm tai, trên thực tế, đây là nhục mạ còn hơn đương trường đánh mặt!
Tất cả mọi người đều đang nhìn vào, ta lại không coi thường ngươi, ta vô cùng kính ngưỡng đệ tử chân truyền, đáng tiếc ngươi không có bản lĩnh, ngươi căn bản không xứng với thân phận đệ tử chân truyền, chỉ có thể ảo não cút đi.