Chương 64: Cho ta chết trước ngươi (2)

Nếu nói, ban đầu Vân Mộng Chân chỉ hận không sớm giết chết Bạch Nhạc miễn trừ hậu hoạn, như vậy đến hiện tại, khi sinh mệnh sắp đi đến điểm cuối, hận ý trong lòng lại sớm đã dần tiêu tán.

Đối với Bạch Nhạc mà nói, nàng là nữ nhân đầu tiên trong cuộc đời hắn, ở phía ngược lại, đối Vân Mộng Chân mà nói, làm sao lại không phải tương tự.

Vô luận trước đó Bạch Nhạc nghĩ hết mọi cách nhắc nhở nàng có nguy hiểm, hay là trong lúc nguy cấp bây giờ, lần nữa chọn lộn ngược trở về, tất cả đều không khỏi xúc động đến chỗ mềm mại nhất trong lòng nàng.

Dù cho nàng không nghĩ rằng mình sẽ thích Bạch Nhạc, nhưng có đôi lúc, cảm tình là thứ rất phức tạp, nhất là khi sinh mệnh sắp đến điểm cuối.

Khẽ thở dài một tiếng, Vân Mộng Chân nhẹ giọng mở miệng nói:

- Đi thôi, chuyện ở đây không phải ngươi có thể nhúng tay, cứ xem như hết thảy chưa từng xảy ra! Mặc dù thiên phú ngươi không tính quá tốt, nhưng chỉ cần chịu nỗ lực, sau này chưa hẳn không thể từ trong Linh Tê Kiếm Tông thoát vỏ mà ra... Đoán chừng, Dạ Nhận cũng không đáng ra tay với ngươi.

Nửa câu đầu là nói cho Bạch Nhạc, mà nửa câu sau, lại là nói cho Dạ Nhận nghe.

Mí mắt hơi nhảy, Dạ Nhận chưa hề tỏ thái độ, song trên thực tế, lại cũng tán đồng lời của Vân Mộng Chân.

Chỉ cần có thể giết chết Vân Mộng Chân, mục đích hắn tới lần này liền đã đạt được, còn về Bạch Nhạc, đúng thật chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng, có câu nói này của Vân Mộng Chân, bỏ qua Bạch Nhạc lại đã có sao.

- Người mà … tóm lại rồi cũng sẽ chết.

Giang tay ra, Bạch Nhạc rất thản nhiên mở miệng nói:

- Con người ta mặc dù sợ chết, nhưng luôn có chút chuyện lại nhất định phải làm.

Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc chạy đến trước mặt Vân Mộng Chân.

- Có mấy lời, trước kia không dám nói, nhưng giờ đều sắp chết rồi... Nói ra, cũng không tính mất mặt.

Nhìn Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc nghiêm túc nói:

- Từ lần đầu tiên gặp gỡ, ta liền thích ngươi, khi đó, ta không biết cái gì là Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông!

- Ta biết ta chỉ là tiểu nhân vật, có thể cả đời đều không vào được mắt ngươi, nhưng thích chính là thích!

Trên mặt mang theo ý cười rạng rực rỡ, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:

- Mặc dù thực lực kém chút, song ta tốt xấu cũng là nam nhân, nếu để ngươi chết trước mặt ta, vậy thì cũng quá vô dụng.

Chắn thân mình trước mặt Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc bình tĩnh rút kiếm, chỉ hướng Dạ Nhận, phảng phất đối mặt với hắn không phải cường giả Tinh Cung Cảnh gì cả, mà chỉ là một tên đối thủ Dẫn Linh Cảnh.

- Ta biết, thế này thật ra chẳng ích gì... Nhưng chí ít, cho ta được chết trước ngươi.

Cho ta được chết trước ngươi.

Chỉ một câu rất đơn giản, lại khiến nội tâm Vân Mộng Chân hung hăng run lên, thậm chí có xung động muốn rơi lệ.

Trên đời này người thích nàng rất nhiều, nhưng đến khi thật phải đối mặt tử vong, lại có bao nhiêu người có thể thong dong như thế?

Đây tựa hồ không phải tình thoại, lại động người hơn bất cứ tình thoại nào.

Đưa lưng về phía Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc nhìn không thấy biểu tình của nàng, đương nhiên, nếu có thấy cũng không quá để ý, đều là người sắp phải chết, còn cần gì để ý nữa đâu?

Nhưng nói ra hết lời trong lòng, Bạch Nhạc lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhàng không ít.

Đúng vậy, vô luận trước đây hắn có vẻ hờ hững cỡ nào, giờ đây hồi tưởng lại phát hiện, trong bất tri bất giác, mình sớm đã thích Vân Mộng Chân.

Không quản là đương sơ cố ý đấu võ mồm, hay là định xuống đổ ước với Vân Mộng Chân, trong vòng ba tháng bước vào Linh Thủ, trên thực tế, tất cả đều gần gần chỉ là vì dẫn lên đối phương chú ý, để cho bản thân không còn là người qua đường trong mắt đối phương mà thôi.

Bạch Nhạc trước nay rất sợ chết, thẳng đến bây giờ, hắn cũng vẫn vậy.

Song hắn lại không thể không làm thế này, bởi vì Bạch Nhạc rất rõ ràng, chỉ có mình chết, Vân Mộng Chân mới có cơ hội sống sót.

Cho ta chết trước ngươi, đây không phải chỉ là một câu khẩu hiệu trống rỗng, mà là một cơ hội sống sót.

Có mấy lời, dù là đến hiện tại, Bạch Nhạc đều không thể nói.

Tỷ như... Côn Ngô Kiếm thật ra đang giấu trong thần hồn hắn.

Côn Ngô Kiếm là Thông Thiên Ma Quân phong ấn trong thần hồn hắn, dù là chính bản thân hắn, hiện tại cũng căn bản rút không ra, trừ phi... Bỏ mạng!

Rút kiếm, thật ra không phải bởi vì hắn thật cảm thấy có thể đối kháng với Dạ Nhận, mà là muốn lấy phương thức này để diễn tả thái độ.

Chết không đáng sợ, nhưng dù là đối mặt tử vong, cũng tuyệt sẽ không khiến hắn mất đi phần kiêu ngạo trong cốt tủy.

Cô Vân Nhập Tụ!

Đưa tay, mũi kiếm chỉa ra, đâm thẳng đến yết hầu Dạ Nhận.

Tuy chỉ có thực lực Dẫn Linh Cảnh, nhưng một kiếm này chuyển ra, lại vẫn khiến Dạ Nhận không khỏi biến sắc.

Không chỉ là bởi dũng khí ra tay, quan trọng hơn là, bản thân một kiếm này cũng rất kinh diễm.

Một kiếm nhìn như bình đạm tầm thường, lại lộ ra khí tức kiếm đạo, dù là hắn, lại cũng vẫn cảm nhận được một tia uy hiếp nhàn nhạt.

Lấy thực lực Dẫn Linh Cảnh, cảm ngộ kiếm ý, thậm chí bước lên con đường kiếm đạo, vậy phải là kinh tài tuyệt diễm cỡ nào?

Đinh!