- Nếu ta lấy Côn Ngô Kiếm mà nói, không biết có thể âu yếm hay không?
Khóe miệng Dạ Nhận hơi giương lên, tràn đầy trêu tức nói.
- Ngươi muốn chết!
Vân Mộng Chân bước ra một bước, kiếm trong tay chém xuống, lại chủ động giết tới Dạ Nhận.
- Đang muốn lĩnh giáo thủ đoạn của Thánh nữ Đạo Lăng Thiên Tông!
Dạ Nhận không tránh không né, lấn người mà lên, lấy công đối công.
Hai thiên tài toàn lực giao thủ, vô luận là Từ Phong hay Ba Sơn Lục Ma đều không xen tay vào được, nhưng thấy Vân Mộng Chân bị cuốn lấy, trong mắt Ba Sơn Lục Ma lại bốc lên sát cơ lần nữa!
... ... ... .
- Bạch sư đệ?
Một đường tìm tới sơn cốc, tốc độ của đám người Dương Nghiên tự nhiên chậm hơn nhiều, hơn nữa căn bản không dám tiến vào sơn cốc, chỉ có thể ở chung quanh tìm kiếm tung tích của Bạch Nhạc.
Liễu Như Tân tinh mắt, xa xa liền thấy Bạch Nhạc ngã trên mặt đất, lập tức bước nhanh đi tới.
Lúc trước thời điểm đối mặt Âm Dương Quỷ Đồng, phản ứng của Bạch Nhạc đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn của Liễu Như Tân đối với Bạch Nhạc, đáy lòng cũng có mấy phần áy náy.
Bây giờ nhìn thấy Bạch Nhạc bị người trong ma đạo gây thương tích, lại là cái thứ nhất áp sát tới.
Không giống Liễu Như Tân, trong lòng Dương Nghiên thì cực kỳ cảnh giác, trước tiên cầm kiếm đi về phía Ba Chí Viễn ở cách đó không xa, xác định đối phương đã chết, lúc này mới yên lòng lại.
Chỉ có Phong Thần mí mắt nhảy loạn, ánh mắt không ngừng đảo qua Bạch Nhạc và Ba Chí Viễn, không biết suy nghĩ cái gì.
- Không tốt, Dương sư huynh, trong cơ thể Bạch sư đệ đã triệt để bị ma khí ăn mòn, tiếp tục như thế, chỉ sợ tính mạng khó bảo đảm!
Sau khi xem xét thương thế của Bạch Nhạc, sắc mặt của Liễu Như Tân đại biến, gấp giọng mở miệng nói.
Phải biết, Bạch Nhạc lấy Thông Thiên Ma Công cưỡng ép thôn phệ linh lực của Ba Chí Viễn, giờ phút này linh khí trong cơ thể rối loạn, khí tức cực kỳ hỗn loạn, từ mặt ngoài nhìn, tự nhiên là biểu hiện của ma khí ăn mòn cơ thể.
- Liễu sư muội, ngươi tránh ra, ta đến giúp Bạch sư đệ khu trừ ma khí.
Ánh mắt Dương Nghiên lộ ra một tia ngưng trọng, lập tức cúi người, để thân thể Bạch Nhạc ngồi xếp bằng, dùng bàn tay chống hậu tâm của Bạch Nhạc, linh khí trong cơ thể không ngừng rót vào cơ thể Bạch Nhạc, khu trừ những ma khí hỗn tạp kia.
Phương thức trợ giúp người khác khu trục ma khí này vốn cực kì nguy hiểm, hơi không cẩn thận, chẳng những không cứu được người, ngược lại để ma khí xâm nhập vào cơ thể mình.
Đương nhiên, cũng chính bởi vì Dương Nghiên đã có thực lực Dẫn Linh cửu trọng, cảm thấy mạnh hơn Bạch Nhạc nhiều lắm, lúc này mới thử xuất thủ.
Chỉ là linh khí mới vào trong cơ thể Bạch Nhạc, Dương Nghiên liền phát hiện, tình huống so với mình tưởng tượng còn muốn nguy hiểm hơn nhiều, ma khí trong cơ thể Bạch Nhạc cực kỳ cuồng bạo, thậm chí ẩn ẩn có xu thế thôn phệ linh lực của hắn.
Cũng may thực lực của Dương Nghiên mạnh hơn Bạch Nhạc rất nhiều, lúc này mới miễn cưỡng ổn định cục diện, nhưng muốn xua tan ma khí trong cơ thể Bạch Nhạc, lại khó mà làm được, dưới sự bất đắc dĩ, Dương Nghiên đành phải mở miệng xin giúp đỡ.
- Liễu sư muội, giúp ta một tay!
- Vâng!
Nhìn ra quẫn cảnh của Dương Nghiên, Liễu Như Tân không có chút do dự, ngồi xuống ở bên cạnh, đưa tay rót linh lực vào trong cơ thể Bạch Nhạc.
- Đinh sư đệ, Phong sư đệ, các ngươi hộ pháp giúp chúng ta, thuận tiện phát ra tín phù cầu viện.
- Tốt! Ta đi xem phụ cận có nguy hiểm gì hay không.
Phong Thần đáp ứng, sau đó đi theo Đinh Tuấn kiểm tra xung quanh.
Phong Thần kiểm tra rất cẩn thận, không sai biệt lắm cách một nén nhang thời gian, phạm vi vài trăm mét chung quanh đều bị điều tra, không có bất kỳ người nào, thậm chí ngay cả Yêu thú cũng không có.
- Đinh sư huynh, chờ một chút!
Nhìn thấy Đinh Tuấn chuẩn bị phát tín phù cầu viện, Phong Thần đột nhiên mở miệng ngăn cản.
- Sao thế?
Đinh Tuấn nao nao, không hiểu hỏi.
- Quá nguy hiểm!
Phong Thần lắc đầu, chỉ vào sơn cốc cách đó không xa nói.
- Trước đó ngươi cũng nhìn thấy, Bạch sư đệ bị người ma đạo truy sát tới đây, bây giờ chúng ta không biết trong sơn cốc đến cùng có bao nhiêu ma đầu! Hiện tại phát tín phù, chỉ sợ cao thủ tông môn còn chưa đuổi tới, những ma đầu kia liền tới trước, lấy thực lực của chúng ta là không ngăn được những ma đầu kia.
- Vậy làm sao bây giờ?
Không thể không thừa nhận, Phong Thần nói rất có đạo lý, Đinh Tuấn có chút chần chờ hỏi.
- Ta thấy chúng ta nên cẩn thận một chút, không bằng Đinh sư huynh ngươi tự mình đi một chuyến, đi tìm những sư huynh đệ khác đến giúp đỡ, mặc dù chậm một chút, nhưng tuyệt đối là phương pháp an toàn nhất.
Đinh Tuấn hơi suy tư, sau đó liền đáp ứng.
- Tốt, ta đi báo tin tức! Phong sư đệ, ngươi phải cẩn thận một chút!
- Đinh sư huynh yên tâm!
Phong Thần trả lời, nhìn Đinh Tuấn đi xa, lúc này mới chậm rãi vòng trở lại.
... ... ... ...
- Phong sư đệ, phát tín phù chưa?
Nhìn thấy Phong Thần trở về, Dương Nghiên có chút mệt mỏi mở miệng hỏi.
- Bạch sư đệ thế nào?
Đi tới gần Dương Nghiên, Phong Thần không trả lời mà hỏi lại.