Lườm Bạch Nhạc một cái, Dạ Nhận chậm rãi quay người.
- Lòng tham không đáy, cẩn thận, không nên để ngươi căng hết cỡ.
- Cầu phú quý trong nguy hiểm, dù sao ta chỉ có một cái mạng, đã có cơ hội một bước lên trời, dựa vào cái gì không đọ sức một lần?
Bạch Nhạc nhún vai, không để ý hồi đáp.
... ... ... ...
Hôm sau trời vừa sáng, Vân Mộng Chân tự mình dẫn đệ tử Linh Tê Kiếm Tông vào núi.
Mũi kiếm chỉ tới đâu, tồi khô lạp hủ, vô luận là Yêu thú hay người trong ma đạo, căn bản không người có thể ngăn cản một chiêu của Vân Mộng Chân.
Trước đó người trong ma đạo còn hoành hành ở hậu sơn, phảng phất như trong nháy mắt liền tịt ngòi, đừng nói chủ động ra tay với Vân Mộng Chân, quả thực là hận mình sao lại tới đây, trong nháy mắt liền thành chim thú tán, vội vàng chạy khỏi hậu sơn.
Một ngày này, đệ tử Linh Tê Kiếm Tông mới chính thức thấy được một mặt cường thế của vị Thánh nữ Đạo Lăng Thiên Tông này.
Trên thực tế, đừng nói những đệ tử này, cho dù là Hà Diêu cùng các trưởng lão của Linh Tê Kiếm Tông, cũng cười khổ không thôi!
Nói ra, niên kỷ của Vân Mộng Chân chỉ có thể coi là vãn bối của bọn hắn, thế nhưng phóng nhãn toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông... Bao quát tông chủ ở bên trong, lại có ai là đối thủ của Vân Mộng Chân?
Đây mới là nội tình và thực lực của Đạo Lăng Thiên Tông.
Đương nhiên, không giống với những người khác, trong lòng Vân Mộng Chân lại không tự chủ được có chút bất an.
Bây giờ nàng xem như uy phong, nhưng trên thực tế, nàng rõ ràng hơn ai hết, cao thủ ma đạo lợi hại chân chính căn bản không có hiện thân.
Hơn nữa, Bạch Nhạc bị Âm Dương Quỷ Đồng bắt, cũng đồng dạng không có tin tức gì.
Cái này căn bản không hợp với lẽ thường!
Bạch Nhạc cuối cùng chỉ là một tiểu nhân vật, vô luận là lựa chọn liều chết cái gì cũng không nói, hay nói hết tin tức mình biết để cầu sinh, lấy tính tình của những người trong ma đạo kia, đều sẽ không buông tha Bạch Nhạc mới đúng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cho đến bây giờ, Bạch Nhạc sống không thấy người, chết không thấy xác!
Cái này không khỏi để nàng khó mà khống chế nghĩ tới chỗ xấu nhất... Nếu Bạch Nhạc tiết lộ quan hệ với nàng ra ngoài, hơn nữa bị cự đầu ma đạo nào đó khống chế, chuẩn bị thủ đoạn đả kích nàng, thậm chí nhục nhã Đạo Lăng Thiên Tông, kết quả kia quả thực khó mà tưởng nổi.
Giờ khắc này, Vân Mộng Chân rất hối hận lúc trước mình không có kiên quyết một chút, không để ý tới bất luận hậu quả gì trực tiếp giết chết Bạch Nhạc diệt khẩu.
Hơn nữa, cái này còn không tính là kết quả xấu nhất.
Bởi vì Bạch Nhạc dù sao chỉ là một tiểu nhân vật, cho dù nói cái gì, cũng chưa chắc có thể làm cho người tin tưởng.
Chân chính để Vân Mộng Chân e ngại, là lời đồn kia.
Nàng tự nhiên không sợ có người tới giết nàng đổi lấy chỗ tốt, mà e ngại một loại khả năng... chính là Thông Thiên Ma Quân có thể còn sống!
Nếu Thông Thiên Ma Quân thật còn sống, hơn nữa Bạch Nhạc vừa vặn đã rơi vào trong tay Thông Thiên Ma Quân, kia mới thật sự là triệt để đẩy nàng vào trong vực sâu không đáy.
Bết bát nhất là, đối với sự tình này, nàng căn bản thúc thủ vô sách.
Nàng duy nhất có thể làm, là tiếp tục lục soát núi, thẳng đến tìm được Bạch Nhạc, hoặc là thanh Côn Ngô Kiếm bị Thông Thiên Ma Quân cướp đi kia!
Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh Thông Thiên Ma Quân thật đã chết rồi.
Về phần những nguy hiểm có khả năng tồn tại khác, căn bản bị Vân Mộng Chân bỏ qua.
- Âm Dương Quỷ Đồng, ngươi muốn qua sông đoạn cầu?
Trong rừng cây cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng gào thét phẫn nộ, cơ hồ là trong nháy mắt, liền kéo lực chú ý của đám người Dương Nghiên qua.
- Xuỵt!
Con ngươi của Dương Nghiên co rụt lại, cổ tay đè ép xuống, cẩn thận đi về phương hướng âm thanh truyền tới.
Mặc dù cách có chút xa, nhưng bốn chữ Âm Dương Quỷ Đồng này, hắn lại nghe rõ ràng, với hắn mà nói, không có gì mẫn cảm hơn cái tên này.
Phải biết, những ngày này, toàn bộ đệ tử Linh Tê Kiếm Tông đều đang tìm kiếm Âm Dương Quỷ Đồng.
Trong khoảnh khắc, đám người Dương Nghiên và Liễu Như Tân liền xuyên thấu qua rừng cây, thấy được vị trí thanh âm truyền đến.
- Qua sông đoạn cầu? Hắc, tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi tính là thứ gì?
Âm Dương Quỷ Đồng cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Bạch Nhạc mở miệng nói.
- Giá trị tồn tại duy nhất của ngươi là giúp chúng ta tìm được Côn Ngô Kiếm, bây giờ đã tìm được kiếm... Ngươi thật sự cho rằng, sẽ để cho ngươi còn sống rời đi sao?
Trong lúc nói chuyện, quỷ đồng bên người đã hung hăng nhào tới trên người Bạch Nhạc, dù Bạch Nhạc liều chết chống cự, nhưng sao có thể đỡ nổi nhiều quỷ đồng như vậy vây công, trong nháy mắt đã bị quỷ đồng cắn máu me đầm đìa.
- Hèn hạ! Ma đầu, ngươi chết không yên lành!
Tròng mắt Bạch Nhạc muốn nứt, căm hận nguyền rủa nói.
Chỉ là ở dưới tuyệt cảnh như vậy, dạng uy hiếp này tự nhiên lộ ra rất bất lực.
- Ta có chết không yên lành hay không, ngươi là không thấy được, bất quá ta cam đoan, ngươi tuyệt đối sẽ chết không yên lành.