Huống chi, Dương Nghiên kéo Bạch Nhạc đến, cũng không phải không có nguyên nhân!
Từ Phong ở trong tông môn, trên thực tế là trưởng lão chưởng quản Chấp Pháp điện, chẳng những thực lực cực mạnh, hơn nữa xưa nay cho người ta ấn tượng thiết diện vô tư.
Nhưng hết lần này tới lần khác, vị Từ trưởng lão thiết diện vô tư kia, lại tự mình phá lệ cho Bạch Nhạc, để hắn giúp Bạch Nhạc lựa chọn một biệt viện tu luyện.
Bạch Nhạc như vậy, làm sao có thể không khiến Dương Nghiên coi trọng.
Phải biết, mặc dù trên danh nghĩa hắn là đệ tử ký danh của Từ Phong, nhưng trên thực tế lại không có tình cảm gì đáng nói, cho dù sau này hắn có thể mở Linh Phủ, trở thành đệ tử nội môn, cũng chưa chắc được Từ Phong thu vào môn hạ.
Nhưng nếu mượn cơ hội lần này, xử lý sự tình gọn gàng, có lẽ có thể vào pháp nhãn của Từ Phong cũng không nhất định.
Kể từ đó, Dương Nghiên vốn có chủ tâm muốn kéo tốt quan hệ với Bạch Nhạc, thấy Bạch Nhạc bị làm khó dễ, tự nhiên là phải ra mặt giúp Bạch Nhạc.
- Tất cả mọi người là đồng môn sư huynh đệ, cần gì chú ý như thế.
Thấy Dương Nghiên có chút buồn bực, nữ tử bên cạnh vội vàng tiến lên hoà giải.
Nghe nữ tử này nói, sắc mặt của Dương Nghiên mới hòa hoãn mấy phần.
- Bạch sư đệ, ta đến giới thiệu giúp ngươi, vị này là Liễu Như Tân Liễu sư muội, bây giờ đã là Dẫn Linh bát trọng.
- Gặp qua Liễu sư tỷ!
Mỗi khi Dương Nghiên giới thiệu một người, Bạch Nhạc lại thành thành thật thật khom mình hành lễ, tư thái thả rất thấp, kể từ đó, cho dù những người khác có chút bất mãn với Bạch Nhạc, cũng không tiện làm khó, bầu không khí rất nhanh liền hòa hoãn xuống.
Dương Nghiên giới thiệu, Bạch Nhạc cũng yên lặng ghi tạc danh tự của mọi người vào trong lòng.
Ngoại trừ Liễu Như Tân, người vừa mới chất vấn Bạch Nhạc tên là Đinh Tuấn, giống như Dương Nghiên, đầu là cao thủ Dẫn Linh cửu trọng, chỉ thiếu chút nữa liền có thể mở Linh Phủ, tiến vào nội môn.
Còn người từ đầu đến cuối chưa hề nói chuyện tên là Phong Thần, thực lực chỉ có Dẫn Linh thất trọng, nhưng cho Bạch Nhạc cảm giác lại nguy hiểm nhất.
Sau khi giới thiệu xong, mọi người liền đi về hậu sơn.
Đừng nhìn Bạch Nhạc ở hậu sơn chặt củi nhiều năm, nhưng trên thực tế xưa nay hắn chưa hề đi vào hậu sơn.
Nghe bọn hắn trò chuyện, Bạch Nhạc mới hiểu được, thực lực của Yêu thú ở trong hậu sơn khác nhau cực lớn, giống như người tu hành của nhân loại, thực lực của Yêu thú cũng có phân chia rõ ràng.
Yêu thú cũng chia làm chín cấp, nhưng cái này lại không có bất cứ quan hệ nào với Dẫn Linh cảnh cửu trọng.
Thực lực Yêu thú cấp một đã tương đương với Dẫn Linh cảnh, cho dù là cao thủ Dẫn Linh cảnh đứng đầu như đám người Dương Nghiên, nhiều nhất cũng chỉ có thể ứng phó một vài Yêu thú cấp ba, lại hướng lên nhất định phải do cường giả mở ra Linh Phủ mới có thể ứng phó.
Nghe đồn, cho dù là cao thủ Linh Phủ cảnh đỉnh phong, cũng chưa chắc có thể mạnh hơn Yêu thú cấp chín.
Hơn nữa trên Yêu thú cấp chín, còn có Yêu thú Vương cấp, thậm chí Hoàng cấp. Bất quá đây không phải sự tình đám người Bạch Nhạc bây giờ nên quan tâm, hơn nữa trong hậu sơn của Linh Tê Kiếm Tông cũng không khả năng có Yêu thú cường đại như thế.
Đương nhiên, sau khi hiểu rõ tình huống, Bạch Nhạc mới hiểu được vì sao Đinh Tuấn phản đối hắn gia nhập.
Trên danh nghĩa, lần này vào hậu sơn là vì tìm kiếm manh mối ma đầu, nhưng trên thực tế đối với đám người Dương Nghiên mà nói, lại là cơ hội lên núi săn giết Yêu thú, phải biết tuy những Yêu thú này nguy hiểm, nhưng đồng dạng toàn thân là bảo bối, vô luận là luyện khí, luyện đan đều cần vật liệu trên người Yêu thú, cho dù là điểm cống hiến tông môn, cũng có thể dùng cái này đổi lấy.
Trên thực tế, so với làm nhiệm vụ tông môn, săn giết Yêu thú mới thật sự là phương thức thu hoạch điểm cống hiến lớn nhất.
Chỉ là dưới tình huống bình thường, vào hậu sơn săn giết Yêu thú không thể nghi ngờ là có nguy hiểm cực lớn, sơ sẩy một cái sẽ chết ở trong miệng Yêu thú, nhưng hôm nay tông môn thống nhất hạ lệnh vào núi tìm kiếm manh mối, một khi gặp nguy hiểm, phát ra tín hiệu cầu cứu, chẳng mấy chốc sẽ có đệ tử nội môn thậm chí trưởng lão tông môn cứu viện, tính nguy hiểm tự nhiên là giảm mạnh.
Đối với đám người Dương Nghiên mà nói, cái này tự nhiên là cơ hội tuyệt vời.
Rắn có đường rắn, chuột có đường chuột!
Những đệ tử tầng dưới chót này, tự nhiên có đạo sinh tồn của riêng mình, cho dù Vân Mộng Chân bằng vào thân phận, lợi dụng toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông, nhưng thật muốn như cánh tay sai sử, nào có đơn giản như vậy.
Nghĩ đến nơi này, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi âm thầm lắc đầu.
Bất quá đối với hắn mà nói, cái này lại vừa vặn, cùng một chỗ săn giết Yêu thú, dù sao cũng tốt hơn đi tìm Thông Thiên Ma Quân đã sớm chết nha.
Trong nháy mắt đã bảy ngày trôi qua.
Từ khi lên núi bắt đầu, kỳ thật Bạch Nhạc càng giống như một người làm việc vặt, thời điểm gặp được Yêu thú, cũng không cần hắn xuất thủ, thậm chí thời điểm phân giải thi thể, xử lý tài liệu Yêu thú, hắn cũng không giúp được gì.
Việc duy nhất có thể trợ giúp cả đội, chính là đốn củi, nhóm lửa, nấu cơm...