Chương 20: Ám Thiên Lâu

Một mực đếm tới ba, thiết kiếm trong tay Diệp Kinh Trần đã dí đến trên cổ La Hiên Minh.

Thiết kiếm đâm rách da, có một tia máu tươi thẩm thấu ra.

La Hiên Minh đáy lòng phát lạnh, Diệp Kinh Trần đây là thực sự muốn giết hắn a!

- Hai!

Thiết kiếm lại đi tới gần cổ hơn một chút.

Tiếp tục tiến lên một chút, liền sẽ cắt đứt cổ của hắn!

- Ta ăn, ta ăn !!

La Hiên Minh rất sợ hãi, vội vàng tháo giày trên chân mình ra, liền dồn vào trong miệng nuốt.

Giày của La Hiên Minh, là làm bằng một loại da thú nào đó, vẻ ngoài đẹp mắt, độ dày cũng đầy đủ.

Hắn không nghĩ tới, mình sẽ có một ngày, vậy mà lại ăn giày của mình!

Hắn một bên vừa khóc vừa ăn.

Diệp Kinh Trần đạm mạc nhìn xem hắn, không biểu lộ ra chút nào cảm xúc đồng tình.

La Hiên Minh nếu không có tâm dồn hắn vào chỗ chết, hắn tự nhiên cũng sẽ không làm gì La Hiên Minh.

- Hương vị ra sao a ?

Diệp Kinh Trần nhàn hạ thoải mái hỏi.

La Hiên Minh khóc to, khắp mặt đều là nước mắt nước mũi, không làm sao trả lời được.

Chờ tới lúc hắn đem giày ăn tới 1 nửa, Thiết kiếm trong tay Diệp Kinh Trần giật giật, đâm xuyên qua cổ La Hiên Minh.

- Ngươi. . .

La Hiên Minh ngửa đầu ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Diệp Kinh Trần thu kiếm, hắn chưa hề nghĩ tới bỏ qua cho La Hiên Minh.

Lúc này, đột nhiên tiểu kiếm màu vàng trong đan điền Diệp Kinh Trần chấn động một cái.

- A ?

Diệp Kinh Trần kinh dị không thôi, tiểu kiếm màu vàng này, vậy mà động đậy?

Theo tiểu kiếm màu vàng rung động, trong thân thể La Hiên Minh lúc này có một đạo hồng mang bắn nhanh ra, trong nháy mắt xuyên vào mi tâm của Diệp Kinh Trần.

Diệp Kinh Trần căn bản không có thời gian phản ứng.

- Xảy ra việc gì ?

Diệp Kinh Trần sờ lên mi tâm, có chút hãi nhiên.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Diệp Kinh Trần bên tai, oanh một tiếng nổ vang.

Rừng rậm bên cạnh hắn biến mất, thay vào đó là một thế giới tạo thành từ hỏa diễm.

Vô số hỏa diễm ở bên cạnh hắn thiêu đốt, hừng hực khí tức bá đạo thiêu đốt lấy nhục thể của hắn.

Biển lửa sôi trào, ngưng tụ thành một con rắn lửa to lớn, ở bên trong ầm ầm đánh vào vào nhục thân của Diệp Kinh Trần.

Diệp Kinh Trần vẫn như cũ không có cách nào tránh né, chỉ có thể trơ mắt nhìn con rắn lửa đem mình thôn phệ.

Một lát về sau, Diệp Kinh Trần mở mắt ra, bên trong đôi mắt hiện lên một tia hồng mang.

- Hình như, ta đối với hệ hỏa, có một điểm hiểu mới ?

Diệp Kinh Trần thì thào.

Dung hợp với con rắn lửa kia, Diệp Kinh Trần chỉ cảm thấy mình đối Hỏa Diễm chi đạo, có lĩnh ngộ khắc sâu hơn.

"Chẳng lẽ. . ."

Diệp Kinh Trần hít sâu một hơi, hoảng sợ nhìn xem thi thể La Hiên Minh trên mặt đất.

Hắn suy đoán, hẳn là tiểu kiếm màu vàng trong người hắn tước đoạt La Hiên Minh thiên phú hỏa diễm, rồi mới hóa thành lĩnh ngộ của hắn đối với Hỏa Diễm chi đạo.

Nếu thật là như vậy, vậy thật là quá kinh khủng!

Diệp Kinh Trần còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Diệp Kinh Trần lập tức mệnh lệnh Tùng Thập Tam, gom nhặt ba bộ thi thể, đem bọn hắn đều ném vào trong nhẫn chứa đồ, rồi mới nhanh chóng biến mất rời đi.

Tin tức La Hiên Minh chết bởi tay hắn, cũng không thể truyền đi.

Bằng không, sẽ giống như La Hiên Minh nói, cả nhà của hắn đều có đại họa lâm đầu!

Diệp Kinh Trần chạy ra rất xa, rồi mới tìm một con mãnh hổ yêu thú, đem ba bộ thi thể, ném cho mãnh hổ yêu thú .

Mãnh hổ yêu thú ăn như gió cuốn, đem toàn bộ ba thi thể cắn nuốt sạch sẽ.

Hủy thi không để lại dấu vết!

- Hắc hắc, lần này thu hoạch không nhỏ!

Trên tay Diệp Kinh Trần, xuất hiện một viên linh quả óng ánh sáng long lanh.

Cái viên linh quả này, là hắn từ trên người La Hiên Minh tìm ra. Hẳn là bảo vật truyền ra mùi thơm lạ bên trong hang núi kia.

Cái linh quả này tên là Thăng Linh quả!

Tên như ý nghĩa, Thăng Linh quả chính là dùng lúc ở cảnh giới Thông Mạch.

Lúc tấn thăng đến cảnh giới Linh Hải thì sử dụng.

Thời điểm thường nhân đột phá, đều có khả năng thất bại.

Nhưng, có Thăng Linh quả, khả năng đột phá thành công gia tăng ít nhất ba thành.

Nếu như lại phối hợp một chút tài liệu khác, luyện chế thành Thăng Linh Đan, như vậy khả năng đột phá thành công sẽ gia tăng năm thành.

Đây là một cái con số cực kì khủng bố.

Cho dù là những người có chín thành khả năng đột phá thành công, cũng sẽ muốn lại nhiều một chút khả năng, đem khả năng thành công nâng lên thành trăm phần trăm.

Bởi vì, nếu như đột phá thất bại, như vậy cũng chỉ có hai loại khả năng.

Một là trực tiếp tử vong!

Hai là trở thành nửa bước Linh Hải, vĩnh viễn không có khả năng lại có đột phá.

Nửa bước Linh Hải nghe có vẻ hay, nhưng không người nào nguyện ý đạt tới cảnh giới này, bởi vì nó đại biểu cho không còn tương lai.

Diệp Kinh Trần thu hồi Thăng Linh quả, phun ra một ngụm trọc khí.

- Có thể trở về nhà!

- Cuộc tụ tập nhỏ ở Thành Bắc cũng gần bắt đầu!

Mục đích đi vào núi Thái Ô đã đạt thành, mà lại thu hoạch phong phú, thời điểm này nên rời đi.

Diệp Kinh Trần hướng về phía bên ngoài núi Thái Ô mà đi, lúc ra tới một mảnh rừng rậm.

Đột nhiên, một vòng ám khí tại phía sau Diệp Kinh Trần xuất hiện, bay thẳng tới vị trí trái tim của Diệp Kinh Trần.

Diệp Kinh Trần toàn thân lông tơ nổi lên, rùng mình.

Bạch!

Tùng Thập Tam đột nhiên xuất hiện, bắt lại Ám khí.

Đó là một phi tiêu màu đen rộng chừng một ngón tay.

- Bắt hắn lại!

Diệp Kinh Trần ra lệnh một tiếng, Tùng Thập Tam vọt vào trong rừng rậm.

Chỉ chốc lát sau, một người áo đen bị Tùng Thập Tam xách ra, ném tới dưới chân Diệp Kinh Trần.

- Ngươi là ai?

Diệp Kinh Trần nhíu nhíu mày, hắn cũng không nhận ra người áo đen trước mắt.

Người áo đen cắn chặt hàm răng, hừ lạnh một tiếng, quay ngoắt đầu đi không trả lời.

Phốc phốc!

Diệp Kinh Trần sắc mặt lạnh lùng, một kiếm tước mất cánh tay của hắn, máu tươi phun ra.

- Nếu như ngươi không nói, ta liền từng chút từng chút một hành hạ ngươi, để ngươi chết đi trong lúc thống khổ."

Người áo đen trên mặt thống khổ, sắc mặt tái nhợt, chật vật nói ra:

- Ta là Ám Thiên lâu sát thủ, nhận nhiệm vụ đến giết ngươi!

Ám Thiên lâu?

Ám Thiên lâu lệ thuộc với Ám Thiên Luyện Ngục các, là tổ chức sát thủ lớn nhất Tiên Cổ đại lục.

Ám Thiên Luyện Ngục các, đây là một trong những thế lực ma đạo tiếng tăm lừng lẫy đại lục, cũng là một trong những thế lực đối với Diệp gia xuất thủ.

Ám Thiên Luyện Ngục các, chia làm Ám Thiên lâu cùng Luyện Ngục các.

Ám Thiên lâu chuyên công ám sát, Luyện Ngục các chuyên công chinh phạt, cả hai hỗ trợ lẫn nhau.

Diệp Kinh Trần không có tiếp tục hỏi nhiều, một kiếm cắt đứt yết hầu người áo đen.

Hắn đến ám sát Diệp Kinh Trần, khẳng định là có người tuyên bố nhiệm vụ treo thưởng tại Ám Thiên lâu.

Còn nếu đoán người tuyên bố treo thưởng nhiệm vụ là ai, đơn giản liền chỉ có mấy người.

Người Ngô gia, hoặc là Diệp Trung Thụ bọn hắn.

Ngô gia khả năng tương đối nhỏ, bởi vì bọn hắn đã phái ra người đến giết Diệp Kinh Trần.

Bọn Diệp Trung Thụ khả năng rất lớn, bọn hắn không dám ra tay với Diệp Kinh Trần ở bên ngoài, thế là tại Ám Thiên lâu tuyên bố treo thưởng nhiệm vụ, rất có thể là như thế.

- Hừ, các ngươi chờ đó cho ta, các ngươi nhảy nhót không được mấy ngày!

Diệp Kinh Trần cười lạnh, trong lòng sát ý càng sâu.

Nếu là không có Tùng Thập Tam, hắn khẳng định đã chết.

Nhưng hắn đã không chết, vậy liền nhất định sẽ trả thù!

Diệp Kinh Trần không chần chờ nữa, nhanh chóng rời khỏi núi Thái Ô, về tới Diệp gia.

Vừa tiến vào cửa lớn Diệp gia, vừa vặn gặp Diệp Thụy đi tới.

- Ngươi!

Diệp Thụy đờ đẫn nhìn Diệp Kinh Trần.

Tại sao Diệp Kinh Trần không chết?

Chẳng lẽ Ám Thiên lâu thất bại?