Hai người thanh niên khác trên bờ mặt ngốc trệ, bọn hắn hoàn toàn không ngờ rằng, sẽ xuất hiện một màn như thế.
Ngốc trệ một lát, bọn hắn rống to nói:
- Mau thả sư muội ra!
- Đáng chết, ngươi lại dám đánh sư muội? Ngươi nhất định phải chết! Chết chắc!
Hai người gầm thét liên tục, giống như bị điên.
Vị sư muội này thân phận địa vị không thấp, không phải vậy bọn hắn cũng sẽ không điên cuồng nịnh nọt lấy lòng.
Diệp Kinh Trần quật lấy thiếu nữ áo xanh, đột nhiên nhìn về phía hai người thiếu niên trên bờ.
- A, kém chút nữa quên mất các ngươi!
Soạt. . .
Diệp Kinh Trần vọt ra khỏi mặt nước, rơi xuống trên bờ.
Cầm cần câu trong tay, Diệp Kinh Trần từng bước từng bước đi tới hai người.
- Ngươi muốn làm cái gì ?
Hai người hãi nhiên, trong lúc nhất thời lại có chút e ngại Diệp Kinh Trần.
- Làm cái gì ?
Diệp Kinh Trần ôi ôi cười một tiếng,
- Đương nhiên là để các ngươi bị đánh cùng sư muội các ngươi!
Cần câu trong tay Diệp Kinh Trần, phảng phất hóa thành lợi kiếm, hướng hai người thiếu niên quét ngang.
- Đáng chết!
- Ngăn lại!
Hai người bộc phát lực lượng toàn thân.
Diệp Kinh Trần khinh thường cười một tiếng, cần câu linh động quất vào trên người của hai người, đem hai người cũng đạp rớt xuống dòng sông.
Lực lượng của bọn hắn, há có thể cùng Diệp Kinh Trần so sánh?
- Dừng tay!
- Chúng ta là học sinh Vân Tượng học viện, ngươi cũng dám. . .
"A. . ."
- Ta là trưởng tôn nữ của Phó viện trưởng Vân Tượng học viện, ngươi. . .
Ba người bày ra thân phận của mình, gào thét uy hiếp Diệp Kinh Trần.
Diệp Kinh Trần mặt không đổi sắc, hoàn toàn xem như không có nghe thấy, cần câu điên cuồng quất vào trên thân ba người.
Ba ba ba ba ba ba. . .
Ba người bị đánh kêu rên liên hồi, quần áo đều bị đánh nát, cả người đều là vết thương, ngay cả trên mặt đều là những vết thương đáng sợ.
Một mực đánh được năm phút, ba người bị đánh không khác gì gần chết , Diệp Kinh Trần mới ném cần câu.
- Nhớ kỹ, sau này làm người điệu thấp một chút!
Nói xong, Diệp Kinh Trần cất bước, rời khỏi bờ sông nhỏ.
Ba người thoi thóp.
Đột nhiên, thiếu nữ áo xanh bộc phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, cả người từ trong nước sông chui ra, rơi xuống trên bờ sông.
Mà tại trên mông nàng, có một con cá lạ đang cắn nửa cái mông của nàng, cắn đến mức gần rơi mất.
Máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm.
. . .
- Tiếp theo, chính là La Hiên Minh!
Diệp Kinh Trần khóe miệng toát ra nụ cười lạnh.
Có khôi lỗi cấp bậc Nguyên Đan của Tùng Thập Tam, hai cái bảo tiêu kia của La Hiên Minh, cũng không bảo vệ được hắn!
Diệp Kinh Trần cũng không phải là người lấy ơn báo oán.
La Hiên Minh muốn để hắn chết, vậy hắn liền muốn để La Hiên Minh chết!
Diệp Kinh Trần tiến vào trong rừng rậm, bắt đầu tìm kiếm tung tích của La Hiên Minh.
Có sự tồn tại của khôi lỗi Tùng Thập Tam, Diệp Kinh Trần lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, đi trên đường đều là không kiêng nể gì cả.
Tại bên trong núi Thái Ô, yêu thú cấp bậc Nguyên Đan lác đác không có mấy, Diệp Kinh Trần chỉ cần không cố ý tìm đường chết, ở chỗ này hắn chính là tồn tại vô địch.
Đầu tiên, Diệp Kinh Trần đi tới cái sơn động phát ra mùi thơm lạ kia.
Nơi này hiển nhiên bộc phát qua đại chiến, một mảnh hỗn độn.
Khí tức hung thần biến mất không thấy, hương thơm lạ cũng biến mất không thấy, hẳn là bảo vật đã bị người cầm đi.
Cũng không biết, cuối cùng người thu hoạch được bảo vật, có phải La Hiên Minh hay không.
Diệp Kinh Trần bất đắc dĩ, đành phải chuyển sang nơi khác, tiếp tục lục soát tung tích La Hiên Minh.
Tại một chỗ trên vách núi, Diệp Kinh Trần thấy được một nữ tử áo trắng.
Trong tay nữ tử áo trắng cầm tuyết trắng tế kiếm, tại chỗ đó tập luyện kiếm pháp.
Có gió núi thổi tới, thổi lên váy áo của nàng, lại phối hợp tư thế luyện kiếm của nàng, phảng phất như người trong chốn thần tiên.
“Là nàng, Triệu Ngọc Nhi.!"
Diệp Kinh Trần nhận ra thân phận cô gái mặc áo trắng này.
Nàng là con gái gia chủ Triệu gia Vân Tượng thành, Triệu Ngọc Nhi!
Ở kiếp trước,
Hai người từng gặp nhau một chút, Triệu Ngọc Nhi có trợ giúp hắn một chút.
"Đã như vậy, vậy ta kiếp này liền hồi báo cho ngươi một chút đi!"
Diệp Kinh Trần không có ẩn tàng hành tung.
- Là ai!
Triệu Ngọc Nhi khẽ kêu một tiếng, kiếm trắng như tuyết chỉ thẳng vào Diệp Kinh Trần, một sợi kiếm phong đánh tới.
Diệp Kinh Trần mặt mỉm cười , mặc cho kiếm phong cuốn lên sợi tóc của mình.
Thấy là Diệp Kinh Trần, Triệu Ngọc Nhi nhíu nhíu mày, nàng cũng không nhận ra Diệp Kinh Trần.
Diệp Kinh Trần nhàn nhạt nói ra:
- Triệu Ngọc Nhi tiểu thư, ta nhìn thấy cô nương luyện kiếm, trong lúc vô tình quấy rầy cô nương, xin hãy tha lỗi.
Triệu Ngọc Nhi thần sắc khôi phục lại bình tĩnh,
- Không sao, nơi này cũng không phải là nhà riêng của ta, không có cái gì gọi là quấy rầy hay là không.
Ngược lại, nàng lại có một tia kinh ngạc,
- Công tử vậy mà biết tên của ta?"
Diệp Kinh Trần khẽ cười nói:
- Triệu Ngọc Nhi tiểu thư là mỹ nữ nổi danh của Vân Tượng thành, tại hạ may mắn gặp qua."
Triệu Ngọc Nhi khẽ gật đầu.
Tại Vân Tượng thành, nàng đúng là một trong các mỹ nữ ít thấy, cùng Liễu Cẩn Đình đặt song song.
Dừng một chút, Diệp Kinh Trần tiếp tục nói ra:
- Tại hạ nhìn qua Triệu Ngọc Nhi tiểu thư luyện kiếm, tựa hồ là tu luyện Ly Phong kiếm pháp?"
Triệu Ngọc Nhi trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, Diệp Kinh Trần vậy mà nhận biết?
Diệp Kinh Trần thản nhiên nói:
- Triệu Ngọc Nhi tiểu thư, Ly Phong kiếm pháp này của cô nương, có một chút vấn đề nhỏ."
- Vấn đề chỗ nào?
Triệu Ngọc Nhi nhíu lên đôi mi thanh tú nhìn xem Diệp Kinh Trần, có chút không vui.
Ngươi một người xa lạ, cũng dám nói lời bình kiếm pháp của ta?
Có chút quá cuồng vọng đi!
Diệp Kinh Trần không để ý thái độ của Triệu Ngọc Nhi, rút ra một thiết kiếm dài cầm trong tay, đón gió núi, bắt đầu thi triển Ly phong kiếm pháp.
- Nhìn kỹ!
Kiếm quang nhấp nháy, tiếng gió tại bên người Diệp Kinh Trần vang lên.
Theo Diệp Kinh Trần thi Triển Ly phong kiếm pháp, giữa thiên địa tựa hồ nghẹn ngào, chỉ có gió lớn ào ạt, đem váy áo Triệu Ngọc Nhi đều thổi bay phất phới.
“Đây là?”
Triệu Ngọc Nhi lúc đầu thần sắc còn bình tĩnh, thời gian dần trôi qua sắc mặt ngày càng nặng nề, cuối cùng thì hai con ngươi bộc phát ra óng ánh quang mang.
Tại trong con ngươi của nàng, cũng không còn gì khác nữa, ngoài một đạo bóng người múa kiếm.
Một chiêu một thức kia, đều dẫn dắt tinh thần của nàng, lạc ấn tại trong đầu của nàng.
"Ly Phong kiếm pháp lại còn có thể luyện theo dạng này?"
"Còn có thể làm như thế?"
"Ta trước kia quá cứng nhắc!"
"Lợi hại!"
"Ta không bằng hắn!"
Triệu Ngọc Nhi trong lòng, hiện lên vô số suy nghĩ, cũng đem Diệp Kinh Trần thi triển Ly Phong kiếm pháp, một chiêu một thức ghi tạc trong lòng.
Một lát về sau, Diệp Kinh Trần thu kiếm mà đứng, tiếng gió cũng theo đó ngừng.
- Cô nương nhìn ra cái gì rồi sao?
Diệp Kinh Trần cười hỏi.
Triệu Ngọc Nhi gật đầu, có chút thi lễ, nói: "Đa tạ công tử chỉ điểm, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?"
Diệp Kinh Trần nhớ tới cuộc họp nhỏ ở thành Bắc, cười thần bí, nói: "Triệu Ngọc Nhi tiểu thư, chúng ta không lâu nữa liền sẽ gặp mặt, đến lúc đó tiểu thư sẽ biết tại hạ là ai!"
Nói xong, Diệp Kinh Trần thu kiếm vào vỏ, quay người rời đi, không dừng lại chút nào.
Hắn còn muốn đi tìm kiếm tung tích La Hiên Minh đây!
Nhìn xem Diệp Kinh Trần tiêu sái rời đi, Triệu Ngọc Nhi hơi há ra miệng nhỏ, cuối cùng vẫn không có gọi Diệp Kinh Trần ở lại.
Nếu Diệp Kinh Trần nói không lâu nữa liền sẽ gặp mặt, nàng liền đợi đến đi.
Ngược lại muốn xem xem Diệp Kinh Trần này đến tột cùng là ai!
"Hừ, giả bộ tiêu sái!"
Triệu Ngọc Nhi trong lòng kiều hừ một tiếng, đôi mắt lại nhắm lại, cong thành vành trăng khuyết.
Hành vi của Diệp Kinh Trần, trong lòng của nàng, biến thành hành vi giả bộ tiêu sái hù người.
Bất quá, lời tuy như thế, nhưng trong lòng của nàng, dù sao vẫn là lưu lại lạc ấn của Diệp Kinh Trần, trong thời gian ngắn sẽ không quên.