Chương 94: Đúc đập, thiên địa gia trì
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Liễu Liễu cũng vô cùng cao hứng, nhưng Diêm Bạch Thủy lại cau mày, nhỏ giọng nói: “Lại phải chia thêm một quả. Không biết ta có thể chịu đói được hay không?”
Diệp Giang Xuyên mang theo mọi người trở lại bờ sông. Nói thật, hắn rất vui.
Đến bờ sông, Thần Tinh kêu một tiếng đại ca, đột nhiên trên người nó lóe lên một thẻ bài.
Hình thẻ bài là Thần Tinh đang ngồi trên cơ giáp, điều khiển cơ giáp.
Thẻ bài: Trí nhân Thần Tinh.
Cấp bậc: Phổ thông.
Loại hình: Nhân vật.
Nhận xét: Nhân Đặc Nại Đặc Thiên Cơ Trí Nhân Thần Tinh, thiên tài cơ giáp, có thể tính kế tất cả, trí lực siêu quần, nhưng mười cân thịt cũng không đến, không đủ nhét kẽ răng.
Lại một thẻ bài mới nhưng nó lại được kích hoạt, không cách nào nộp lên Đăng Thiên Thê.
Liễu Liễu vui vẻ vô cùng, lại có thêm người mới.
Cứ thế, Thần Tinh bắt đầu sinh sống ở đây.
Bốn người theo đuôi Diệp Giang Xuyên, rất có phong thái lão đại tiền hô hậu ủng.
Đáng tiếc, ba thuộc hạ cao chỉ có năm thước, uy phong không đủ.
Nhưng vấn đề mà nhện Tử Bái Đức đã nói đã xuất hiện, quả Già La không đủ ăn.
Mặc dù Liễu Liễu không cần ăn nhưng Diêm Bạch Thủy và Thần Tinh đều phải ăn. Cuối cùng, quả già La đều bị ăn sạch, mọi người cùng nhau đói bụng.
Cảm giác đói bụng này thật khó chịu. Cũng may một tuần lại trôi qua, quả Già La lại chín.
Lần này không có tồn tại như Liễu Liễu xuất hiện, đều là những quả Già La không có thần trí.
Mùa thu hoạch đến, mọi người ngắt lấy, số lượng vẫn như trước. Diệp Giang Xuyên được phân mười hai quả.
Khi phân quả, đầu lĩnh Tử Bái Đức cười lạnh. Pháp sư Ma Thực Tra Mỹ Khắc Lạp lặng lẽ quan sát.
Thần Tinh tính toán một chút, sau đó nói: “Đại ca, chúng ta ăn tiết kiệm trong một tuần, ước chừng sẽ phải đói một phần tư thời gian, nhưng vẫn có thể vượt qua.”
“Nhưng cứ tiếp tục như vậy, cơn đói tích lũy lại, sau tám tuần, Diêm Bạch Thủy sẽ bị chết đói. Mặc dù có được phần quả của hắn ta, nhưng sau mười ba tuần, ta cũng sẽ bị chết đói.”
“Chúng ta đều chết hết, quả cũng không đủ cho ngươi ăn. Đại ca, sau một nghìn một trăm ba mươi bảy tuần, ngươi cũng sẽ bị chết đói. Chúng ta làm sao bây giờ?”
Nói xong, Thần Tinh như muốn khóc. Diêm Bạch Thủy khóc luôn: “Ta không muốn chết đói, ta muốn trở thành Tinh Hoàng Diêm Thần.”
Diệp Giang Xuyên nghiến răng: “Im miệng.”
Dọa Diêm Bạch Thủy không dám nói lời nào.
Diệp Giang Xuyên nhìn xung quanh.
Hắn chậm rãi nói: “Con người, làm sao có thể bị chết đói chứ?”
“Trời không tuyệt đường người đâu.”
“Ta không tin.”
Hắn nói tiếp: “Chỉ có hai biện pháp, tăng thu giảm chi.”
“Thắt lưng là chuyện không thể nào. Chúng ta tiết kiệm mãi, cuối cùng cũng không nhịn được.”
“Vậy cũng chỉ còn một biện pháp, khai nguyên.”
Thần Tinh ngẩn ra, hỏi: “Đại ca, làm sao mà khai nguyên?”
Diệp Giang Xuyên nhìn về phía con sông nhỏ:
“Nước sông róc rách, là nơi phát ra nguyên khí cho Khê Lưu Cốc Địa. Không có nó sẽ không có Khê Lưu Cốc Địa.”
“Nhưng nước sông quá ít, dòng nước quá nhỏ bé, nguyên khí không đủ.”
“Cho nên, chúng ta phải mở rộng con sông. Đào đường sông là không thể nào, chúng ta chỉ còn một biện pháp, đúc đập.”
Thần Tinh do dự hỏi: “Đúc đập?”
“Đúng, đúc đập.”
“Côn Luân Thổ của ta có thể ngăn nước sông, tạo thành một con đê, khiến dòng sông lớn hơn.”
“Khi con sông trở nên lớn hơn, nguyên khí sẽ nhiều hơn, nước lên thì thuyền lên. Sản lượng quả Già La cũng sẽ tăng lên, chúng ta sẽ được phân nhiều thêm. Ta tin rằng chúng ta sẽ không bị chết đói.”
Thần Tinh bất động thật lâu, cặp mắt to không ngừng chuyển động, cao hứng nói:
“Đại ca, không chỉ quả Già La tăng lên, cá trong sông cũng vì nguyên khí tăng lên mà trở nên lớn hơn.”
“Chúng lớn hơn sẽ hóa thành thực thể, chúng ta có thể bắt lấy, số lượng thức ăn tăng lên, chúng ta sẽ không bị chết đói.”
“Nhưng đại ca, nước sông ẩn chứa thế giới bổn nguyên Khê Lưu Cốc Địa, mặc dù Côn Luân Thổ của ngươi có thể ngăn sông, nhưng một lúc sau nó sẽ bị hòa tan.”
“Nói cho cùng, Côn Luân Thổ là do ngươi luyện chế, không phải thế giới bổn nguyên.”
“Loại bùn đất tốt nhất thế giới này có thể ngăn sông, nhưng…”
“Khê Lưu Cốc Địa có cây cối, còn có mặt đất, nửa hư nửa huyễn, giống như một thế giới khác tồn tại, thậm chí không thể chạm vào chứ đừng nói chi đến đúc đập.”
Diệp Giang Xuyên im lặng một chút rồi nói: “Ta cũng không còn cách nào, đi một bước tính một bước. Trước cứ đúc đập, người cũng không thể chết vì nghẹn nước tiểu.”
Hắn vừa nói xong, thế giới giống như chấn động.
Giống như toàn bộ thế giới đều đang run rẩy. Từ một nơi sâu xa, biên giới thế giới đang co vào, rút lại một phần sáu không gian địa vực.
Diệp Giang Xuyên kinh hãi. Chuyện gì xảy ra thế?
…
Thần Tinh đột nhiên hưng phấn kêu lên: “Đại ca, đại địa biến thực.”
Diệp Giang Xuyên ngạc nhiên, duỗi tay mò mẫm, bất ngờ phát hiện mặt đất dưới chân rất giống mặt đất thật.
Bùn trên mặt đất có thể chạm đến, có thể đào, có thể chồng chất.
Thần Tinh hô to: “Đại ca, thế giới đang ủng hộ chúng ta. Nó thà rằng thu nhỏ diện tích, hy sinh một phần sáu thế giới cũng muốn thực thể hóa đại địa của mình. Đại ca, chúng ta nhất định có thể làm được.”
Diệp Giang Xuyên cũng cao hứng: “Quá tốt rồi, chúng ta hoàn toàn có thể dung hợp Côn Luân Thổ vào mặt đất, dùng để đúc đập.”
“Đại ca, đúc đập không phải chuyện nhỏ. Mấy người chúng ta rất khó hoàn thành.”
“Không sao, chúng ta đi tìm bọn họ. Mọi người cùng nhau làm, nhiều người nhiều sức hơn.”
“Đại ca, bọn họ sẽ làm sao?”
“Tất cả mọi người đều sống ở đây, là châu chấu trên một con thuyền, nước lên thuyền lên. Đối với tất cả mọi người mà nói đều là chuyện tốt, vì sao lại không làm?”
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh bọn họ có người lên tiếng:
“Làm cái gì mà làm? Các ngươi làm loạn như vậy sẽ hủy diệt Khê Lưu Cốc Địa.”