Chương 8: Phụ thân đại nhân, con có việc tìm người
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Làm sao bây giờ?
Còn có thể làm sao?
Diệp Giang Xuyên quyết định đi tìm lão cha Diệp Nhược Thủy.
Chuyện lớn như vậy, chỉ có thể tìm ông ấy.
Có trí nhớ của kiếp trước, Diệp Giang Xuyên đối với cha của mình Diệp Nhược Thủy, nói thật là rất mê.
Năm thê thiếp, mười ba đứa con, Diệp Nhược Thủy chính là chiếc máy gieo hạt. Nhưng ông ta không hề yêu thương vợ của mình, có thể nói là lãnh đạm, đối với người nào cũng mặc kệ không hỏi đến.
Nhưng ông là trụ cột trong gia đình. Không có một tháng hai linh thạch rưỡi bổng lộc của ông, người trong cái nhà này đã chết đói rồi.
Hắn cũng chẳng thấy ông làm cái gì, có thể nói là ăn bổng lộc không không vậy.
Điều càng kỳ quái hơn chính là, các đại phòng khác cũng không có bất kỳ phản cảm gì, ngược lại còn tôn trọng ông một cách khó hiểu.
Cách đây vài năm, Diệp Nhược Thủy đã ngừng sinh con. Con cái lên đến mười ba đứa, đột nhiên ông không sinh con nữa.
Bảy tám năm rồi không sinh một đứa nào.
Ngoài ra, một năm ông ở nhà cũng chưa đến một tháng. Qua năm sau, ông lại biến mất lần nữa. Cho đến khi nhà bắt đầu vụ cày bừa mùa xuân hoặc thu hoạch vào mùa thu, ông mới quay về mấy ngày.
Có lão cha không đứng đắn như thế, nhưng mấy bà vợ của ông dường như rất thông cảm. Năm bà vợ, không một bà nào có ý kiến. Ông đi thì đi, ông về thì về.
Trong cái nhà này, đại nương chính là quản gia.
Đại nương làm việc công đạo, gia quy nghiêm cẩn. Trong nhà không có lão cha cũng không có việc gì.
Trước kia, Diệp Giang Xuyên rất thích điều này. Nhưng khi đó hắn không hề có bất kỳ sức mạnh nào, cả ngày cứ ngơ ngẩn.
Mấy chuyện của hắn nhìn thì rất kỳ quái, nhưng kỳ quái thì cứ kỳ quái, hắn chỉ muốn một lòng thu thập linh khí.
Bây giờ thì khác, có Truy Bản Tố Nguyên, hắn đã có tiền vốn, có thể quan tâm bản thân mình một chút.
Diệp Giang Xuyên có được Truy Bản Tố Nguyên vào ngày mùng một, hắn nghiên cứu nó vào ngày mùng hai. Hôm nay là mùng ba, Diệp Giang Xuyên đã ra ngoài. Trời vẫn còn chưa sáng, đèn lồng đỏ chót của cha vẫn còn sáng ở phía trên viện lạc của Ngũ nương.
Diệp Giang Xuyên bước đến, nhưng cũng không tùy tiện gọi cửa. Cha của hắn nhất định vẫn còn chưa tỉnh dậy. Hắn cứ như thế mà chờ bên ngoài.
Không vội vàng, không gấp gáp, rất bình tĩnh, kiên định, cũng có thể nói là không được nhạy cảm. Tính cách này được hình thành do nhiều năm làm tên ngốc.
Rốt cuộc trời cũng đã sáng, đèn lồng hạ xuống, cánh cửa mở ra. Diệp Giang Xuyên đợi một khắc mới bước đến.
Hắn gõ cửa. Người mở cửa là nha hoàn thiếp thân của Ngũ nương, Xuân Đào. Nàng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Giang Xuyên là người đầu tiên đến cửa.
“Ngốc nha tử, ngươi đến đây làm gì?”
Giọng nói của Xuân Đào hơi khàn, bước đi khó khăn, giữa hai chân hơi lệch, gương mặt vẫn còn ửng đỏ.
Diệp Giang Xuyên thở dài một tiếng. Nô bộc không kết hôn mà tằng tịu với chủ, nếu bị phát hiện sẽ bị trục xuất ra khỏi Diệp gia, nghiêm trọng hơn là sẽ bị tròng lồng heo.
Xuân Đào như vậy, cha hắn và Ngũ nương hẳn…
“Ta muốn gặp cha ta.”
“Ngốc nha tử, ngươi biết nói chuyện sao? Ngươi gặp lão gia có việc gì?”
Xuân Đào đúng là nhiều chuyện. Nàng ta không chịu mở cửa, lời nói còn mang theo sự khinh thường.
‘Tam nương bảo ngươi đến đây sao? Ha ha, có phải bà ấy bảo ngươi đến xem lão gia như thế nào?”
“Ngươi là đồ ngốc, đến tìm lão gia, lão gia sẽ không nói với ngươi cái gì. Tam nương sợ lão gia không đến chỗ bà ấy đêm nay?”
“Ha ha ha, ta biết rồi, nhất định như vậy.”
Tam nương chính là mẫu thân của Diệp Giang Xuyên. Mặc dù bà ấy không tốt với hắn nhưng cũng là mẫu thân của hắn, người ngoài không được sỉ nhục.
Diệp Giang Xuyên liếc nhìn nàng một cái, bắt đầu sử dụng Kim Thủ Chỉ. Chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy một quán rượu xuất hiện giữa hư ảo bốn phía.
Nhưng nó cũng không xuất hiện hoàn toàn, nửa hư nửa huyễn, hai mắt hắn nhìn về phía Xuân Đào.
Đây là kinh nghiệm mà hắn tổng kết được. Trước đây, ai nhìn thấy ánh mắt này của hắn đều phải đổ mồ hôi.
Cách đây vài ngày, tên A Tửu kia thiếu chút nữa sợ tè ra quần, uy lực mười phần, khiến cho Diệp Giang Xuyên không thể không giả ngây giả dại lần nữa.
Xuân Đào nhìn thấy ánh mắt của Diệp Giang Xuyên, giống như không thuộc về thế giới này, trong lòng run lên, nhưng vẫn cố trấn an: “Đừng sợ, hắn chỉ là tên ngốc.”
Nhưng không hiểu vì sao nàng ta vẫn cảm thấy hắn rất đáng sợ, răng va cầm cập. Đột nhiên, phía dưới nàng ta mát lạnh. Nàng ta sợ quá mà tè cả ra quần.
Tách tách, từng giọt nước rơi xuống.
Xuân Đào kêu lên một tiếng rồi chạy vào trong.
Diệp Giang Xuyên cười lạnh một tiếng. Khốn kiếp, để ta thay mẹ ta dạy cho ngươi một bài học.
Hắn cũng không bước vào, yên lặng chờ đợi. Một lát sau, một nha hoàn khác của Ngũ nương là Thu Hạnh ra ngoài đón hắn.
Nhìn thoáng qua, Diệp Giang Xuyên lại thở dài một tiếng. Người này đi đứng cũng bất ổn…
Ngũ nương vì tranh thủ tình cảm, đúng là bỏ được.
Dưới sự dẫn đầu của Thu Hạnh, Diệp Giang Xuyên tiến vào phòng khách, yên lặng ngồi một chỗ chờ đợi.
Qua một khắc, Diệp Nhược Thủy chậm rãi bước ra.
Ông mặc một chiếc áo bào trắng, ngũ quan cương nghị, diện mạo anh tuấn, không hề có chút dáng vẻ của một người đàn ông bốn mươi, nhìn qua giống một chàng thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám mà thôi.
Hồng quang đầy mặt, tinh thần sung mãn, dường như rất vui.
Sau khi ngồi xuống, Ngũ nương cũng xuất hiện, mang theo một chén nước trà, nhu tình như nước.
Diệp Giang Xuyên hành lễ với hai người. Diệp Nhược Thủy nhấp một ngụm trà, gật đầu nói: “Cho tiểu thập thất một chén đi.”
Ngũ nương do dự một chút nhưng rồi cũng pha một chén trà, có chút không nỡ đưa sang.
“Tiện nghi cho ngươi lắm đấy, ngốc nha tử. Đây chính là trà Băng Mạt, ta cố ý tìm mua cho lão gia. Đây chính là linh trà đấy.”
Nghe được là linh trà, ánh mắt Diệp Giang Xuyên sáng lên.
Mặt Diệp Nhược Thủy sầm lại: “Cái gì là ngốc nha tử. Tiểu thập thất chính là tiểu thập thất, là con trai của ta. Ngũ nương, lần sau không cho nàng nói như vậy nữa.”
Ông ta nói rất chậm rãi, nhưng lời nói không thể nghi ngờ, Ngũ nương lập tức cúi đầu:
“Vâng, lão gia, là thiếp sai rồi, lần sau thiếp không dám nữa.”
Diệp Nhược Thủy nhìn Diệp Giang Xuyên: “Thập thất, nếu không có việc gì con sẽ không đến tìm ta. Nói đi, con có chuyện gì?”
“Là mẹ bảo con đến hỏi ta đêm nay có đến chỗ bà ấy hay không, đúng không?”
Lời nói không hề xem Diệp Giang Xuyên là đồ ngốc.
Ai mà không đau lòng con cái chứ, Diệp Giang Xuyên cảm thấy ấm áp trong lòng.
Hắn chậm rãi đáp: “Phụ thân đại nhân, con có việc tìm người.”
Lời nói chậm rãi, bình tĩnh, kiên định, không hề sợ hãi.
Một đứa bé trong một gia tộc lớn không được gọi bằng cha mẹ, chỉ có thể gọi là phụ thân đại nhân.
Trước đây, hắn không có thẻ bài, chỉ có thể giả ngu. Bây giờ, hắn đã có Truy Bản Tố Nguyên, hắn không cần phải giống như lúc trước, có thể thay đổi một chút.