Chương 78: Chư Thiên Hư Ám

Chương 78: Chư Thiên Hư Ám

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Khi rơi xuống, hắn cũng không bị tác động bởi độ cao, cũng không có bất kỳ chấn động do thời không chuyển đổi gì cả.

Hắn chỉ lóe lên, rồi xuất hiện bên trong thế giới này, giống như hắn vốn là một phần tử của thế giới đó.

Diệp Giang Xuyên há miệng thở dốc. Việc đầu tiên mà hắn làm chính là nhìn xung quanh.

Nơi này không phải thế giới chủ Thái Ất Thiên.

Chung quanh là một khu rừng nhưng cây cối lại không nhiều. Cây cối cũng không phải dương thụ, cũng không phải tùng thụ, không phải bất kỳ loại cây nào mà hắn biết.

Dưới cây có bụi cỏ, nhưng cỏ lại không cao, thưa thớt, cũng chẳng tươi tốt.

Trên mặt đất chỉ có bùn, không có bất kỳ đá hay đất cát gì cả.

Thế giới này, bầu trời không có mặt trời, cũng không có mây, chỉ có ánh sáng chiếu sáng hết thảy mọi thứ trước mắt.

Cũng không có nhật nguyệt luân chuyển, giống như thời gian ở đây không hề lưu động.

Quả nhiên là chư thiên Hư Ám.

Toàn bộ thế giới có một cảm giác hư ảo nói không nên lời, giống như được vẽ ra, là nhị thứ nguyên.

Cảm giác chân thực duy nhất, cẩn thận lắng nghe, đằng xa có tiếng nước chảy rầm rầm.

Bên kia có sông, còn có một khí tức dễ chịu truyền đến.

Nhìn xung quanh xong, Diệp Giang Xuyên nhìn lại mình.

Hắn không khỏi cau mày. Mặc dù hắn đang đứng đây, hoàn toàn không khác gì hiện thực, tay chân đều có, tai mắt vẫn còn nhưng cơ thể này không phải do huyết nhục tạo thành.

Tất cả các bộ phận trong cơ thể đều có nhưng lại hình như không có, phía dưới trống rỗng, có nhưng nhìn không rõ, cũng nhìn không thấy.

Hắn không mặc quần áo nhưng lại giống như có một bộ y phục che chắn cơ thể, nhưng hắn lại không nhìn rõ hình dáng của bộ quần áo đó.

Tất cả giống như đang nằm mơ.

Nhưng cho dù là trong mơ, hắn cũng không có sức quan sát nhạy bén như thế, không có được tư duy kiện toàn.

Đây là hồn thể, không phải nhục thân.

Tác dụng của Thái Ất Hồn Tinh.

Không phải nhục thân, tất nhiên chân khí tu luyện đều không tồn tại.

Cái gì là Di Sơn Hoán Nhạc Quyết, Ngư Tường Thiển Để, Ưng Kích Trường Không, tất nhiên đều không cách nào sử dụng.

Cơ thể này vô cùng suy yếu, thậm chí cùng không bằng trạng thái giả ngu lúc trước, yếu ớt vô cùng.

Hắn thử sử dụng thần thông bổn mệnh, triệu hoán quán rượu.

Hắn có cảm ứng nhưng lại không cách nào triệu hoán quán rượu.

Thí nghiệm cả nửa ngày cũng không được.

Chỉ có thể từ bỏ. Hắn bỗng nhúc nhích tay phải. Bên trong lờ mờ, hắn nhìn thấy năm thẻ bài kỳ tích.

Truy Bản Tố Nguyên, Thái Dương Chi Tử, Dữ Xà Cộng Miên, Côn Luân Thổ, La Sát Mật Ngôn.

Thuận theo ý niệm của hắn, Truy Bản Tố Nguyên, Thái Dương Chi Tử và Dữ Xà Cộng Miên lập tức tiêu tán. Bọn chúng vốn đã được kích hoạt.

Côn Luân Thổ, La Sát Mật Ngôn vẫn còn hoàn hảo như lúc ban đầu, vẫn chưa được kích hoạt.

Truy Bản Tố Nguyên hoàn toàn có thể sử dụng. Tuy nhiên, hắn đang trong trạng thái linh hồn, hiệu quả sử dụng cực kém, tác dụng không tốt.

Dữ Xà Cộng Miên không cần bản thể, phát huy tác dụng một cách tự nhiên nhưng nơi này làm gì có rắn?

Thái Dương Chi Tử lại càng không cách nào sử dụng. Bởi vì nó cần một thực thể ủng hộ mới có thể sử dụng được.

Diệp Giang Xuyên lắc đầu nhìn tay trái của mình.

Trong mơ hồ, hắn cảm nhận được sự tồn tại của hai bàn cờ.

Nhưng lại không thể nào liên hệ trực tiếp.

Tinh tế cảm ứng, dưới Truy Bản Tố Nguyên, hắn cảm nhận được bên trên Đấu Chiến Kỳ Đài, Tạp Trát Y đang dốc sức giao lưu với Diệp Giang Xuyên.

Hoàn toàn không rõ rệt.

Ba người cá khác không có tên thật, không có linh hồn, không tồn tại ở đây.

Hắn cố gắng câu thông, Truy Bản Tố Nguyên dần dần phát huy tác dụng.

Âm thanh của Tạp Trát Y vang lên:

“Đại nhân… gọi ta…”

“Cách nhau quá xa… không cách nào triệu hoán.”

“Cần hy sinh… tất cả người cá khác… bọn họ không có linh hồn… không cách nào… chỉ có thể dung hợp bọn chúng với ta, gia tăng sức mạnh cho ta, ta mới có thể tiếp nhận triệu hoán.”

“Đại nhân… triệu hoán… còn cần bàn cờ chiến đấu dung hợp với Ngư Hải Diệp, gia tăng sức chiến đấu cho bàn cờ chiến đấu. Về sau, ngài sẽ không thể nào bắt cá bán lấy tiền nhưng vẫn có thể tiếp tục triệu hoán quân cờ người cá…”

“Chỉ có như thế, ta mới có thể được triệu hoán đến thế giới này.”

Diệp Giang Xuyên cau mày. Triệu hoán Tạp Tát Y cần hy sinh ba người cá khác, cái này thì bỏ được, nhưng hy sinh Ngư Hải Diệp, Diệp Giang Xuyên không thể bắt cá bán lấy tiền, hắn thật sự không nỡ.

Hắn lắc đầu, chợt nhớ đến lời nói của Nhạc Thạch Khê.

Hắn lẩm bẩm: “Diệp Giang Xuyên, phải dũng cảm lên.”

Hắn nhìn đại thụ chung quanh, nhẹ nhàng chạm vào một cây đại thụ chung quanh.

Vỏ cây thô ráp. Diệp Giang Xuyên muốn lột xuống một mảnh vỏ, đánh lửa, hoặc bẻ một nhánh cây làm thành gậy gỗ. Ở thế giới chư thiên Hư Ám xa lạ này, nó cũng được xem là vũ khí.

Ở đây, Diệp Giang Xuyên có một cảm giác sợ hãi, giống như thế giới này có vô số tồn tại nguy hiểm.

Mặc dù hắn có thể sờ được đại thụ, cảm giác được vỏ cây một cách rõ ràng, nhưng nó lại giống như một thế giới khác.

Lột vỏ cây, bẻ nhánh cây đều là những chuyện Diệp Giang Xuyên không thể làm được.

Bên trong chư thiên Hư Ám, đại thụ không phải là tồn tại chân thực.

Hắn khẽ lắc đầu nhìn về phía xa, không tự chủ được thuận theo tiếng nước bước về phía đó.

Ở đó có hơi nước truyền đến, giống như linh khí của thế giới thực, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đi được vài bước, đúng lúc này, xung quanh truyền đến âm thanh sàn sạt.

Giống như có thứ gì đó bò đến.

Diệp Giang Xuyên rùng mình một cái. Là nguy hiểm!

Toàn thân hắn nổi cả da gà, hắn cẩn thận nhìn bốn phía, kiểm tra mặt đất, hy vọng có thể nhặt được nhánh cây hay tảng đá làm vũ khí bảo vệ bản thân.

Nhưng hoàn toàn không có bất kỳ tảng đá hay nhánh cây nào, bùn đất và cây cối căn bản không cách nào chạm đến.

Một thân công phu của hắn không thể thi triển. Ngư Tường Thiển Để và Ưng Kích Trường Không cũng không dùng được.

Hắn chỉ có thể nắm chặt hai tay nhìn về phía nơi phát ra âm thanh sàn sạt.

Đột nhiên, bên trong bụi cỏ, một con giống như con nhện xuất hiện.

Tám cái chân nhện to bằng chậu rửa mặt. Con nhện hình như đang nhe răng cười.

Con nhện có sáu mắt đối diện nhau, xếp dọc đến lưng, màu đỏ, bên trong là gân mạch màu đen, khi chuyển động mang đến một cảm giác buồn nôn quỷ dị không nói nên lời.

Lông tơ màu đen như gai sắt mọc đầy người, phần bụng to như quả cầu có một hoa văn mặt khóc, tám cái chân thô ngắn hữu lực, trải rộng gai ngược, hai cái răng bằng thép chiếm gần một nửa cái đầu, hình tượng dữ tợn, đáng sợ.

Vô cùng tàn khốc.