Chương 76: Chỉ có dũng cảm mới có được thẻ bài kỳ tích

Chương 76: Chỉ có dũng cảm mới có được thẻ bài kỳ tích

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Phi chu bay đến đằng trước.

Mặt đất, dãy núi, hồ nước… hoàn toàn không có sự khác biệt với Bạch Kỳ Hương.

Diệp Giang Xuyên cảm nhận được nơi này bất phàm, nhưng lại không nói được vì sao lại như thế.

Phi chu bay vài trăm dặm, đột nhiên một chùm quang vân xuất hiện đằng trước.

Trong mắt mọi người, đây là một chùm quang vân, nhưng trong mắt Diệp Giang Xuyên, đây chính là một bàn cờ hỗn độn.

Bàn cờ này tương tự Ngư Hải Diệp, Đấu Chiến Kỳ Đài, Thanh Thạch Oa.

Trên bàn cờ, Diệp Giang Xuyên cảm ứng được ba trăm sáu mươi lăm đường ngang và ba trăm sáu mươi lăm đường dọc.

Tiến vào bàn cờ, cũng giống như Thanh Thạch Ổ, nó tự thành một thế giới.

Nơi này nhìn qua không hề có sự khác biệt, rất giống với địa vực bình thường.

Phi chu rơi xuống, sau đó thông qua quang hoa đưa từng học sinh xuống mặt đất bên dưới.

Nơi này là một bệ đá cực lớn, vô biên vô hạn.

Toàn bộ bệ đá chia thành tám bộ, bên trên đều có văn tự.

Thiên, địa, lôi, phong, thủy, hỏa, sơn, trạch.

Bệ đá lớn đến mức có thể chứa đựng được hết tất cả mọi người.

Mọi người rơi xuống, tự động chia thành một trong tám bộ, Diệp Giang Xuyên rơi xuống bộ Sơn.

Điều kỳ lạ chính là hai mươi bốn người đến từ thành Thiết Lĩnh đều rơi xuống bộ Sơn.

Diệp Giang Xuyên vô thức phát hiện nơi này có không ít người, ít nhất có đến hai ba ngàn người. Bọn họ im lặng đứng lẫn bên trong rất nhiều học tử vực Hoa Dương.

Mọi người rơi xuống, phía trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một người.

Người này khoảng hai bảy hai tám tuổi, mặc một bộ bảo y, phun ra nuốt vào hào quang. Dưới chân mang một đôi giày màu vàng, mây mù lượn lờ, bên hông đeo một hồ lô tử ngọc, mơ hồ vang lên âm thanh đại đạo.

Lưng hắn ta đứng thẳng, diện mạo tuyệt thế khuynh thành, lại lạnh như băng sương.

Người này chậm rãi lên tiếng:

“Hoan nghênh mọi người, các học tử đến từ vực Hoa Dương tham gia Đăng Thiên Thê Thái Ất Thiên. Nhân số tham gia thí luyện gồm 967.000.358 người.”

“Ta là Thái Ất Kim Quang trong Thái Ất Thiên Thập Nhị Thiên Trụ, Thần Quang Chiếu Viễn Uế Linh Viêm Đồ Nhạc Thạch Khê.”

“Thí luyện Đăng Thiên Thê lần thứ 36.857.763 do ta chủ trì.”

“Các vị học tử, ta ban cho mỗi người một phần Thái Ất Hồn Tinh, các ngươi hãy uống vào đi.”

Trong lúc hắn ta nói, rất nhiều bình dược tề bay lơ lửng đến trước người mỗi học tử.

Diệp Giang Xuyên cầm lấy một cái, bên trong bình ngọc nho nhỏ là một chất linh dịch sáng chói, giống như kim thủy.

“Các vị học tử, các ngươi hãy uống nó đi.”

“Đây chính là Thái Ất Hồn Tinh, sẽ bảo vệ hồn phách các ngươi. Có sự bảo hộ đó, các ngươi mới có thể vượt qua được thời không chấn động.”

Diệp Giang Xuyên khẽ cắn môi, muốn bán nó vào trong quán rượu, nhưng đó là hành động tự tìm đường chết.

Hắn uống một hớp, sau đó cảm nhận được Thái Ất Hồn Tinh đang tản ra trong dạ dày của hắn, thẩm thấu toàn thân của hắn.

Nhạc Thạch Khê tiếp tục cao giọng nói tiếp:

“Chờ đến khi cơ thể mọi người hoàn toàn dung hợp Thái Ất Hồn Tinh, hồn thân xuất hiện, ta sẽ khởi động chí bảo Thái Ất Thiên cửu giai Thái Ất Kim Kiều đưa mọi người tiến vào bên trong ngàn vạn thế giới chư thiên.”

“Hồn thân nhập giới sẽ hóa hình, có thể đoạt xá, có thể đầu thai, tất cả đều có thể làm được. Thứ còn lại phải dựa vào chính ngươi.”

“Các vị, có khả năng có học tử biết, có học tử không biết. Vũ trụ Thương Khung, thiên nguyên của Thái Ất Thiên chúng ta vốn có sự va chạm với vũ trụ Hư Yểm cách đây hàng ngàn tỉ năm.”

“Cửu đại chí cao vũ trụ chúng ta đã tập hợp sức mạnh vạn tộc, trật tự chi linh hữu hình vô hình đại chiến với chúng Yểm hỗn độn bên ngoài vũ trụ hư vô.”

“Cũng may có ba đại thánh nhân đi ngang trợ giúp, cứu thế trong lúc nguy nan, lực áp vũ trụ Hư Yểm, trật tự sinh linh lại được chấn hưng.”

“Hậu quả của cuộc đại chiến, thiên địa lặp đi lặp lại, chí cao tiêu vong, trật tự hỗn loạn. Vũ trụ bên ngoài đoạn tuyệt, càn khôn sụp đổ, ngũ hành tái tạo, tứ tượng trọng lập, tất cả mọi thứ đều thay đổi.”

“Vũ trụ mới không còn là trời tròn đất vuông, mà biến thành vô số thế giới thiên địa trùng điệp song hành.”

“Cũng may, trật tự sinh linh đã thắng, địa vực Huyền Thiên Thái Ất Thiên chúng ta trở thành một trong địa vực vi diện thế giới chủ vũ trụ mới.”

“Quê hương của các ngươi chính là không gian thứ nguyên phụ thuộc chủ vị diện, đều là thế giới chân minh, tất cả lấy trật tự chân thể tồn tại.”

Có minh tất có ám, trong vũ trụ cũng có vô số chư thiên Hư Ám, do hai vũ trụ đụng nhau biến thành. Hai vụ trụ chiến đấu cũng không có kết thúc, lúc nào cũng chiến đấu, đấu cho đến vĩnh viễn.”

“Thế giới chân minh chúng ta phát sinh yêu ma quỷ quái, hư vô quỷ dị, đều là vũ trụ Hư Yểm còn sót lại phản công. Mỗi lần chúng ta Đăng Thiên Thê cũng chính là phản kích, đưa thiên phú Nhân tộc vào chư thiên Hư ám, dùng trật tự chỉnh hợp hỗn độn, củng cố thế giới.”

“Bất luận các ngươi thắng hay bại, đều vì Nhân tộc chúng ta, vì vũ trụ chúng ta, gia tăng một phần cơ hội thắng.”

“Ngoài ra, những thế giới đó còn chưa chân thực hóa, có rất nhiều cơ duyên, có thể tùy ý lấy được mảnh vỡ đại đạo hạch tâm bên ngoài.”

“Mảnh vỡ đại đạo hạch tâm không biết vì sao đã được ba đại thánh nhân đi ngang qua ảnh hưởng, thể hiện ra bên ngoài bằng hình ảnh thẻ bài kỳ tích.”

“Phàm là người đắc đạo, đều là người đã hoàn thành Đăng Thiên Thê Thái Ất Thiên, là đối tượng của vũ trụ Hư Yểm còn sót lại.”

“Nhớ kỹ, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ người khác không thể hoàn thành, làm được chuyện người khác không thể làm được ở chư thiên Hư Ám mới có thể đạt được thẻ bài kỳ tích.”

Tất cả mọi người đều nghiêng tai lắng nghe.

Nhạc Thạch Khê lại nói tiếp:

“Trước đó có một nữ học tử tên Lâm Hiểu Nguyệt đã nhập vào thế giới Mục Lộc Lâm, chỉ có một rừng cây, một con nai lớn, cũng không còn vật gì khác. Nàng ấy hoàn toàn không làm bất cứ điều gì. Thể lực con nai rất lớn, nàng đánh không lại, cuối cùng không còn cách nào, liền ngủ cùng con nai.”

“Sáng ngủ, trưa ngủ, đêm ngủ, lúc nào cũng ngủ, ngủ từng ngày, ép khô con nai.”

“Cuối cùng, nàng ấy đã nhận được thẻ bài kỳ tích trân quý Bài Mục Lộc Lâm, bộ Hỏa thứ nhất trong Đăng Thiên Thê.”

Mọi người nghe đến há hốc cả mồm. Hắn ta đang nói cái quỷ gì thế?

Nhạc Thạch Khê lại nói tiếp: “Ý nghĩa ta nói cho các ngươi biết chuyện này chính là không có cái gì là không thể. Chỉ cần cố gắng làm, dũng cảm một chút là có thể thành công.”

“Các vị học tử, các ngươi phải dũng cảm lên. Đừng giữ tôn nghiêm, tín niệm, liêm sỉ, đạo đức gì cả, chỉ cần dũng cảm sống sót.”

“Chỉ có dũng cảm mới có được thẻ bài kỳ tích.”

Nghe xong, Diệp Giang Xuyên lẩm bẩm: “Dũng cảm, dũng cảm, phải dũng cảm.”

Ồn ào, rất nhiều người không nghe ra được Nhạc Thạch Khê nói cái gì, nhưng Diệp Giang Xuyên lại nghe thấy. Hắn ta đang truyền lại kinh nghiệm đạt được thẻ bài kỳ tích trong chư thiên Hư Ám.