Chương 74: Giai điệu này rất quen thuộc
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Phi chu phi hành, một ngày nọ, Diệp Giang Xuyên đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn cảm giác có chuyện, vội thông qua cửa sổ nhìn ra ngoài.
Nhìn rồi, hắn không khỏi há hốc mồm.
Bên trong vũ trụ xa xôi, một vị Đại Phật xuất hiện.
Đại Phật to lớn vô tận, là một Phật Đà màu vàng, cổ phác trang nghiêm, ngồi bên trong hư không.
Pháp Tướng Như Lai Kim Cương không ngừng phát ra ánh sáng thái dương, mang theo chuỗi ngọc châu báu quay chung quanh, khiến người ta phải động lòng từ cái nhìn đầu tiên.
Phi chu quay đầu, bay về phía Pháp Tướng, sau đó ba bóng người xuất hiện trên phi chu.
Trong đó có người cao giọng nói: “Là Kim Cương Tự Lê Hiền đại sư?”
Đại Phật kim sắc đáp lại:
“Là Thái Ất Tông Thanh Long đạo hữu? Ta phát hiện được một tổ Sinh Si Ly?”
“Sinh Si Ly? Đại địch Nhân tộc, người người có thể tru diệt. Lê Hiền đại sư có cần hỗ trợ gì không?”
“Ta cầu còn không được mà.”
Thốt ra lời này, bên trong hư không lập tức xuất hiện ba Pháp Tướng.
Một con thanh long vạn trượng, một vách núi to lớn, còn có một cây Đồng Du Đăng đang cháy.
Ba Pháp Tướng xuất hiện, Kim Phật bất ổn, giống như có thứ gì đó muốn xông ra.
Nhưng ba đại Pháp Tướng vây quanh, rất nhanh Kim Phật đã ổn định lại.
Lúc này, phi chu đang phi hành, góc độ cửa sổ không thích hợp, Diệp Giang Xuyên không nhìn thấy chuyện gì phát sinh đằng sau, nhưng sau một canh giờ, ba đại Pháp Tướng đều quay lại, phi chu tiếp tục tiến lên.
Diệp Giang Xuyên thật lâu cũng khó mà bình tĩnh lại. Đây chính là đại năng Pháp Tướng?
Kim Cương Tự Lê Hiền đại sư? Sinh Si Ly?
Tất cả đều là cái gì?
Tiểu bằng hữu có rất nhiều dấu chấm hỏi.
Sự việc qua đi, lại thêm một ngày, đột nhiên, Thái Át Viêm Cực Hỏa Tinh Hạc Đạo Hạm bắt đầu biến hình, từ trạng thái phi chu biến thành trạng thái chiến bảo, vô số boong tàu xuất hiện.
Phi chu cũng không phi hành nữa, cố thủ. Diệp Giang Xuyên biết lại xảy ra chuyện.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy một đám cự thú giống quạ đen, từng con cao ngàn vạn trượng, xuất hiện từ đằng xa bay thẳng đến bên này.
Cửa sổ cũng bị che khuất, không còn thấy được thứ gì. Phi chu lắc lư một ngày một đêm, ma thú mới biến mất, lúc này phi chu mới ổn định, một lần nữa biến thành phi chu, tiếp tục tiến lên.
Lại qua một ngày, một cự thủ xuất hiện chụp vào phi chu.
Bàn tay giống như vô hình vô dạng, một tay chộp tới.
Đột nhiên, Thanh Long Đạo Nhân xuất hiện, hét lớn một tiếng:
“Buông tay.”
Một kích xuống dưới, cự thủ tiêu tán, giống như không có chuyện gì phát sinh.
Đây hẳn là yêu ma quỷ quái loại hình cường đại tập kích.
Khi nghỉ ngơi, Diệp Giang Xuyên ra ngoài. Hắn nghe nói trên phi chu biến mất hơn tám trăm học tử.
Cho dù có Thanh Long Đạo Nhân bảo vệ, cũng mất mạng một cách khó hiểu.
Đường xá chính là hung hiểm như vậy.
…
Lại phi hành thêm hai ngày, từ đằng xa hắn nhìn thấy một trận đại chiến.
Hai con cự thú đang chém giết nhau. Một là Bách Tí cự nhân, một cự nhân cao lớn với hơn trăm cánh tay, tay nào cũng nắm giữ thần binh.
Đại chiến với nó là một con Ma Long.
Cái gọi là Ma Long chính là một loại Long tộc, là loại thằn lằn có cánh.
Ma Long cao vạn trượng, hai mắt màu xanh, cơ thể như đúc từ bạch kim.
Bách Tí cự nhân đại chiến bạch kim long mắt xanh.
Diệp Giang Xuyên không thèm để ý đến. Nhìn nhiều, hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Phi chu tránh thật xa hai con cự thú, nhanh chóng chạy đi.
Một ngày nọ, hắn lại nhìn thấy dị tượng. Đột nhiên trong khoang thuyền có tiếng ca vang lên.
Diệp Giang Xuyên đã thích ứng, cũng không để ý. Có Thanh Long Đạo Nhân ở đây, một lát sau dị tượng sẽ biến mất.
Bất chợt, một âm thanh vang lên: “Các vị học tử, xin chú ý, nếu các ngươi nghe được tiếng ca, khi tiếng ca kết thúc, các ngươi hãy lập tức trả lời. Các ngươi hãy hát một bài mà các ngươi thích nghe nhất, có ý nghĩa nhất để đáp lại đối phương.”
“Đây là dị tượng vũ trụ Thanh Minh Ca Cơ. Phàm là người nghe được tiếng ca, đều được dị tượng cho rằng là người sẽ hát ra ca khúc ưu mỹ.”
“Nếu ngươi hát không ra, nó sẽ không hài lòng, sẽ ăn thịt ngươi. Ta không thể cứu viện, chỉ có thể dựa vào các ngươi tự cứu mình.”
“Nhớ kỹ, bài hát đáp lại tốt nhất nên có cố sự, có truyền thuyết, có bối cảnh. Khi ngươi hát, nó sẽ cảm nhận được tất cả chuyện xưa. Càng có nội hàm, ngươi sẽ càng có đường sống. Chúc mọi người bình an.”
Diệp Giang Xuyên nghe xong muốn đái ra quần. Đây đích thật người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
Nghe xong bài hát đó còn phải hát một bài đáp trả, phải có nội hàm, không thì bị ăn thịt.
Ngươi hát cái gì chứ, nghe người ta kể chuyện xưa không phải hay hơn sao?
Tiếng hát càng lúc càng thanh u, càng lúc càng có giai điệu. Diệp Giang Xuyên lại vò đầu, hát cái gì bây giờ?
Ồ, giai điệu này rất quen thuộc, có vẻ như…!
Hắn tiếp tục nghe tiếp.
Đột nhiên, giai điệu biến mất, đến phiên Diệp Giang Xuyên hát.
Hắn không nói hai lời, mở miệng hát ngay.
“Cảnh đẹp Tây hồ, trong tiết tháng ba; Mưa xuân như rượu, liễu rũ như sương…”
“Có duyên ngàn năm vẫn gặp gỡ; Không có duyên dù trước mặt nắm tay cũng khó; Tu mười năm mới được ngồi cùng thuyền, tu trăm năm mới cùng gối chăn; Nếu có phúc lành ngàn năm; Trước mắt cùng nhau đến bạc đầu.”
Hắn hát không hay, nhưng hắn hát lớn, bởi vì giai điệu bài hát đối phương rất giống bài hát này.
Khi Diệp Giang Xuyên hát, trong đầu hắn toàn là ký ức liên quan đến Bạch Xà, Tiểu Thanh, Hứa Tiên, Pháp Hải, tất cả đều nhanh chóng chuyển động một lần.
Rốt cuộc cũng hát xong bài hát, Diệp Giang Xuyên thấp thỏm không thôi.
Hắn cảm nhận được một sự thỏa mãn, đặc biệt thỏa mãn trong hư không.
Từ một nơi sâu xa, trước mắt hắn, một điểm lưu quang xuất hiện, sau đó biến thành một tấm da rắn. Kim quang bắn ra bốn phía, hóa thành một cái thẻ bài.
Thẻ bài: Dữ Xà Cộng Miên.
Cấp bậc: Sử thi.
Loại hình: Kỳ ngộ.
Hình vẽ trên tấm thẻ bài là một Bạch nương tử nửa người nửa rắn. Nàng đang dùng nửa thân rắn quấn lấy một thiếu niên, nửa người trên nằm cùng một chỗ với hắn. Biểu hiện của cậu thiếu niên vô cùng bất đắc dĩ, diện mạo vô cùng giống với Diệp Giang Xuyên.