Chương 6: Kích hoạt kỳ tích

Chương 6: Kích hoạt kỳ tích

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Diệp Giang Xuyên nhịn không nổi nữa, tức giận nói: “Mẫu thân, là nương ngốc hay là con khờ. Cho dù có Uẩn Thể Đan, con cũng đã uống nó rồi. Có cần con mổ bụng móc ra cho đệ đệ không?”

Nghe Diệp Giang Xuyên gầm thét, Trần Tương Vân cúi đầu, nửa ngày sau mới nói:

“Con ơi, nương biết, con không ngốc, nhưng sức khỏe con quá yếu. Con ngốc, nên con không cần tuân theo tộc quy ra ngoài liều mạng. Tỷ tỷ con gả cành cao, nhất định sẽ giúp con. Cả đời cơm áo của con sẽ không lo, nhưng đệ đệ con thì lại khác. Khi nó đến tuổi, dựa theo tộc quy, nó phải ra bên ngoài liều mạng.”

“Cho nên, con có làm sao thì số con cũng đã như vậy. Đệ đệ con mạnh hơn một chút, nó cũng sẽ có thêm một phần sinh cơ.”

“Con cũng đừng oán hận nương, nương cũng không còn cách nào.”

Diệp Giang Xuyên thở dài: ‘Con biết rồi, mẫu thân.”

Lúc này Trần Tương Vân mới mỉm cười, mang theo túi lớn túi nhỏ rời đi.

Nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, Diệp Giang Xuyên nhìn lên trần nhà, im lặng không nói.

Khó chịu trong lòng không nói ra được, hắn lại càng nhớ cha mẹ kiếp trước.

Khẽ cắn môi, hắn ngồi dậy, ngũ tâm triều thiên, bắt đầu tu luyện.

Diệp gia có ba bộ truyền thừa tu luyện, Mộc Diệp Ngưng Nguyên Pháp, Khôn Cực Tốn Phong Tam Nguyên Khí và Di Sơn Hoán Nhạc Quyết.

Trong đó, Khôn Cực Tốn Phong Tam Nguyên Khí cần cơ thể có tiềm chất đặc biệt mới có thể tu luyện. Di Sơn Hoán Nhạc Quyết thì rất khó tu luyện, dễ tẩu hỏa nhập hoa. Cho nên, đệ tử Diệp gia gần như đều tu luyện Mộc Diệp Ngưng Nguyên Pháp.

Mộc Diệp Ngưng Nguyên Pháp có thể giúp cho đệ tử Diệp gia một đường tu luyện từ cảnh giới Ngưng Khí tầng một tu đến Hợp Thân đại viên mãn tầng mười.

Nhưng muốn đột phá cảnh giới luyện thể, tấn thăng cảnh giới Ngưng Nguyên, Mộc Diệp Ngưng Nguyên Pháp không đủ, còn cần phải xem vận khí.

Tám tuổi Diệp Giang Xuyên mới tỉnh táo lại, vẫn luôn tu luyện Mộc Diệp Ngưng Nguyên Pháp, nhưng cơ thể quá kém, tu luyện sáu năm cũng chỉ đạt đến cảnh giới Tán Cảm tầng hai.

Đệ đệ của hắn Diệp Giang Nham, bảy tuổi tu luyện một năm, vượt qua Ngưng Khí, Tán Cảm, Băng Cơ, trực tiếp tiến thẳng vào tầng bốn Luyện Nhục. Bây giờ, cậu bé mười một tuổi đã tu luyện đến tầng sáu Túy Cốt. Nếu không phải do tộc quy, cậu bé đã sớm đột phá đến tầng bảy Nhiên Huyết.

Tu luyện một hồi, Diệp Giang Xuyên thở dài một tiếng. Hắn vẫn không thu hoạch được gì, toàn thân cứng ngắc, vẫn là cảnh giới tầng hai Tán Cảm.

Chỉ có thể chờ đợi một khắc đầu năm.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng cũng đã đến ba mươi tết năm 2163029 lịch Thái Ất.

Cha của hắn, Diệp Nhược Thủy rốt cuộc cũng xuất hiện một lần. Một năm qua, Diệp Giang Xuyên chỉ gặp ông có hai lần, nói qua ba câu.

Ông dẫn năm thê thiếp, tám đứa con vào từ đường Diệp gia.

Trong mười ba huynh đệ tỷ muội của Diệp Giang Xuyên, đã có năm người hoặc đến mười tám tuổi hoặc tu vi đến luyện thể tầng bảy, dựa theo tộc quy, bọn họ phải rời khỏi Bạch Kỳ Hương.

Bọn họ đến tham quân năm năm, sau đó đến các nơi khác kiếm ăn.

Bốn phòng khác của Diệp gia cũng đang ở đây.

Mọi người đã tập trung đầy đủ. Gia chủ Diệp gia Diệp Nhược Không chủ trì đại điển, tế bái tổ tiên.

Diệp Nhược Không là gia chủ Diệp gia Bạch Kỳ Hương, cũng là trưởng làng, quản lý sự vụ dân sinh trong khu.

Dưới sự chủ trì của ông, tế bái tổ tiên diễn ra đến trưa, sau đó mới là bữa cơm tất niên của mọi người trong tộc.

Ở đây, phụ nữ cũng có thể tu luyện, tu vi không kém gì đàn ông. Chiến đấu với yêu ma quỷ quái, phụ nữ cũng có thể liều mạng đổ máu. Cho nên, phụ nữ cũng có thể tham gia buổi tế tự, không cần né tránh.

Linh thực, linh cháo đặc biệt nồng trong bữa tiệc tất niên. Lần này Diệp Giang Xuyên không cần phải lén lút giữ lại, ăn một bữa no nê, bổ sung cho cơ thể yếu như gà con của mình.

Hắn đã có mười văn tiền kim tinh, đã có thể rút thẻ.

Hơn mười đạo linh khí, bồi bổ cơ thể, hưởng thụ một lần.

Ăn xong bữa tiệc tối, mõ canh một vang lên. Phụ nữ trẻ em có thể trở về phòng ngủ. Chỉ có gia chủ năm phòng và tộc lão ở lại từ đường gác đêm.

Diệp Giang Xuyên quay về chỗ ở của mình, nhưng hắn không ngủ, đèn cũng không đốt. Hắn nằm trên giường, tiến vào quán rượu, yên lặng chờ đợi.

Nhìn tiểu nhị giống Bạch Triển Đường, Diệp Giang Xuyên nói hươu nói vượn:

“Ngươi là Bạch Triển Đường sao?”

“Tiểu Bạch, ngươi biết Quỷ Hoa Điểm Huyệt Thủ không?”

“Tiểu Bạch, ngươi ăn không?”

“Tiểu Bạch, cho ta hai cân rượu.”

Nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích, không hề có bất kỳ câu nào đáp lại. Diệp Giang Xuyên cũng dựa vào đó mà áp chế lo lắng trong lòng.

Ngàn vạn, ngàn vạn lần phải cho ta một thẻ bài đáng giá. Nếu không, ta lại lãng phí mất một năm nữa.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Rốt cuộc bên ngoài, mõ canh ba vang lên. Điều này đại diện cho ba mươi tết đã trôi qua, tiến vào ngày mùng một năm 2163030 lịch Thái Ất.

Không chút do dự, quán rượu Diệp Giang Xuyên đang đứng bắt đầu thay đổi.

Từ một khách điếm cũ kỹ, nó lập tức biến thành một quán bar hiện đại.

Một người đàn ông trung niên mặt dài như lừa, tóc trắng, cao to đứng yên ở đó lau ly rượu.

Lần đầu tiên Diệp Giang Xuyên gặp tửu bảo này. Hắn gật đầu: “Xin chào.”

Đối phương không hề đáp lại. Diệp Giang Xuyên lại lắc đầu: “Xin chào!”

Hắn hỏi rồi tự trả lời, sau đó thở dài một hơi nhìn thẻ bài quán bar.

Tấm thẻ bài Tiên Nhục Như Sơ đã biến mất cùng khách điếm lúc trước, đổi thành một tấm thẻ bài khác.

Diệp Giang Xuyên đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu trước quầy bar.

Hắn yên lặng cầu nguyện: “Ta van ngươi, ta van ngươi.”

“Thánh nhân vĩ đại, thần Phật đầy trời, tồn tại không biết tên, hãy giúp ta một chút, cho ta một cơ hội. Ta cần sức mạnh thay đổi nhân sinh. Xin hãy cho ta một cơ hội.”

“Sống lại, ta không muốn mình vượt qua một cách vô vị. Ta muốn sống cho ra người, không phụ kiếp này.”

Cuối cùng, hắn gầm lên: “Hãy cho ta một cơ hội đi.”

Hắn đứng lên, nhìn lại.

Bên dưới thẻ bài, một trăm văn tiền kim tinh biến thành mười. Mặc dù chỉ có một khắc nhưng đây lại là kỳ tích của Diệp Giang Xuyên.

Tim Diệp Giang Xuyên đập mạnh. Hắn cẩn thận nhìn lại.

Thẻ bài: Truy Bản Tố Nguyên.

Cấp bậc: Phổ thông.

Loại hình: Bí kỹ.

Pháp thuật Thái Vi Tông cơ bản, Truy Bản Tố Nguyên có thể ngược dòng tìm hiểu hết thảy mọi sự vật, quan thiên triệt địa, nhìn thấu bản chất, hiểu rõ căn nguyên tất cả sự vật.

Nó có thể cùng với thẻ bài Nghịch Lưu Nhi Thượng tạo thành một bộ Tố Bản Nghịch Lưu.

Một câu cuối cùng: Nghịch cảnh không sụt, thuận cảnh không ngạo, thiên địa ngay tại tâm.

Không biết vì sao, đọc thấy câu cuối cùng này, tim Diệp Giang Xuyên lại càng đập mạnh hơn. Trực giác nói cho hắn biết, chính là nó. Hắn không hề có bất kỳ do dự hay suy nghĩ nào, không nói hai lời, chọn ngay.

Tiền kim tinh từ mười một biến thành một. Trên tấm thẻ bài trên quầy bar tập trung vô số linh quang, từ hư biến thành thực rơi xuống tay Diệp Giang Xuyên.

Thẻ bài: Truy Bản Tố Nguyên.

Nghịch cảnh không sụt, thuận cảnh không ngạo, thiên địa ngay tại tâm.