Chương 58: Mối tình đầu

Chương 58: Mối tình đầu

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đến ngày thứ mười một, Diệp Giang Xuyên rời đi. Triệu Mộ Tuyết nhìn hắn, nói:

“Giang Xuyên, ngươi chờ một chút.”

Diệp Giang Xuyên dừng lại: “Mộ Tuyết, có chuyện gì thế?”

Triệu Mộ Tuyết bước đến, đột nhiên hôn lên má hắn một cái, sau đó quay người chạy vào trong đình viện.

Diệp Giang Xuyên ôm mặt, khó mà tin được, thoải mái quá!

Về đến nhà, hắn nằm mơ cũng cười.

Đến ngày thứ mười hai, Diệp Giang Xuyên đến, Triệu Mộ Tuyết giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng lần này Diệp Giang Xuyên không khách sáo, đột nhiên ôm chặt Triệu Mộ Tuyết, mặc kệ cho nàng giãy dụa.

Hắn hôn xuống.

Ban đầu Triệu Mộ Tuyết còn giãy dụa, nhưng rất nhanh cơ thể mềm nhũn.

Một cái hôn trọn vẹn một khắc. Khi rời môi, Triệu Mộ Tuyết đỏ bừng cả gương mặt, cái gì cũng không nói nên lời.

Hơn nửa ngày sau, nàng lấy hết dũng khí muốn mắng Diệp Giang Xuyên, Diệp Giang Xuyên lại ôm nàng, nhẹ nhàng hôn tiếp.

Triệu Mộ Tuyết mềm nhũn trong ngực Diệp Giang Xuyên, cũng không ngăn cản. Đến lúc này, hai người anh anh em em, cực kỳ vui vẻ.

Hai người ở chung với nhau rất thoải mái, nhưng chỉ hôn nhau mà thôi, không có điều gì vượt quá giới hạn.

Trong lúc đang tình tứ, Diệp Giang Xuyên hỏi một câu, không biết tứ tỷ và tứ tỷ phu của hắn đang ở đâu.

Triệu Mộ Tuyết đáp, bọn họ đều đã đi xa, nhưng không biết đi đâu.

Vợ chống tứ tỷ biến mất khiến Diệp Giang Xuyên rất đau buồn, rất nhớ bọn họ.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc vui vẻ với Triệu Mộ Tuyết.

Cuộc sống chính là tốt đẹp như thế, giống như thời gian của thần tiên.

Cái gì tu luyện, cái gì người cá, cái gì Đăng Thiên Thê, cái gì Diệp gia, Diệp Giang Xuyên đều mặc kệ.

Chỉ cần có thể ở cùng Triệu Mộ Tuyết, cầm bàn tay mềm mại của nàng, hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, đó chính là nhân sinh, là mộng đẹp.

Nhưng thời gian tươi đẹp như thế luôn luôn ngắn.

Ngày thứ hai mươi mốt, Diệp Giang Xuyên làm quả dầu chiên đến gặp Triệu Mộ Tuyết, phát hiện một người khác xuất hiện trong Thải Phượng Hiên, chính là vị hôn phu Thiết Chân của Triệu Mộ Tuyết.

Gương mặt hắn ta tràn ngập hưng phấn, đang thuật lại những gì hắn ta đã trải qua ở Thiết Nguyên Đạo, ở đó phồn hoa như thế nào, hắn ta đã gặp được đại năng gì.

Nhìn thấy hắn ta, Diệp Giang Xuyên biến sắc, không khỏi liếc nhìn Triệu Mộ Tuyết, hai người đều cảm thấy xấu hổ.

Thiết Chân nhìn thấy Triệu Mộ Tuyết, nhịn không được giận dữ hô to:

“Tại sao hắn lại đến đây?”

“Tên khốn kiếp, ngươi cút cho ta, ngươi biến khỏi nơi này mau.”

Hắn ta dường như cảm nhận được điều gì đó, vô cùng phẫn nộ.

Diệp Giang Xuyên không nói gì, Triệu Mộ Tuyết lại tức giận:

“Thiết Chân, Giang Xuyên là bạn của ta, ngươi đừng cư xử với hắn như vậy.”

“Giang Xuyên? Muội gọi hắn là gì?”

“Hắn là một tên ngốc, hắn là một kẻ ngu.”

“Không, Giang Xuyên không phải tên ngốc. Ta không cho phép ngươi làm nhục hắn như vậy.”

“Mộ Tuyết, muội điên rồi sao? Muội, muội mới nói cái gì?”

“Khoan đã, khoan đã, chờ ta bình tĩnh lại.”

“Quan hệ giữa hai ngươi là như thế nào?”

Thiết Chân cảm nhận được điều gì đó, nổi giận rống to.

Sắc mặt Triệu Mộ Tuyết lạnh lại: “Thiết Chân, ngươi hãy bình tĩnh lại. Nơi này là Triệu gia ta, không phải Thiết gia các người.”

“Ngoài ra, mặc dù Triệu Mộ Tuyết ta có đính hôn từ nhỏ với ngươi, nhưng ta chưa nhận tám sính lục lễ của ngươi. Ta và ngươi cũng chưa thành thân, ta hoàn toàn có thể từ hôn bội ước.”

“Mộ Tuyết, muội nói bậy gì thế? Ta là vị hôn phu của muội đấy.”

“Mộ Tuyết, Mộ Tuyết, muội lại muốn vì tên ngốc này mà từ hôn với ta? Muội điên rồi sao?”

“Hắn là một tên ngốc. Nếu việc này truyền đi, muội làm hỏng thanh danh Triệu gia, cha của muội sẽ tha cho muội sao?”

“Triệu Mộ Tuyết, muội điên rồi, lại đi thích một tên ngốc.”

“Triệu Mộ Tuyết, nếu bây giờ muội nhận sai, ta còn có thể tha thứ cho muội. Còn không, ta sẽ tuyên bố ra ngoài…”

Thiết Chân dưới cơn thịnh nộ đã bắt đầu uy hiếp.

Hắn ta càng nhìn Diệp Giang Xuyên lại càng tức giận. Đột nhiên, một hình bóng lặng yên xuất hiện, biến thành võ sĩ cầm trong tay lưỡi đao, đang định ra tay.

Triệu Mộ Tuyết giận dữ quát: “Thiết Chân, ngươi dám.”

Dưới tiếng gầm của nàng, cái bóng võ sĩ sau lưng Thiết Chân lập tức biến mất.

Triệu Mộ Tuyết nghiến răng nói: “Còn chưa bắt đầu ngươi đã muốn quản ta? Ngươi quản không được ta đâu. Chỉ có ta quản người khác, không ai có thể quản được cuộc sống của ta.”

“Ta, Triệu Mộ Tuyết, Linh Thứu chuyển thế. Đừng nói là ngươi, cho dù cha của ta, lão tổ của ta, không ai có thể khống chế được cuộc sống của ta.”

“Thiết Chân, ngươi còn chưa xứng.”

Thiết Chân nghe Triệu Mộ Tuyết nói xong, hắn ta chỉ vào Triệu Mộ Tuyết, sau đó lại chỉ vào Diệp Giang Xuyên, hừ một tiếng, quay người rời đi.

Triệu Mộ Tuyết nhìn Thiết Chân rời đi, sau đó quay sang nhìn Diệp Giang Xuyên:

“Giang Xuyên, ngươi yên tâm đi. Ta sẽ nói cha ta giải trừ hôn ước với Thiết gia. Mặc dù Thiết Chân là Thiếu chủ Thiết gia nhưng Thiết gia của bọn họ không dám vi phạm mệnh lệnh Triệu gia chúng ta.”

“Triệu Mộ Tuyết ta, Linh Thứu chuyển thế, lão tổ gặp ta còn phải ôn hòa không dám nói gì. Chỉ có ta khống chế người khác, không có ai có thể khống chế ta.”

Lúc này, không biết vì sao Triệu Mộ Tuyết bây giờ lại khác với Triệu Mộ Tuyết mềm mại trong lòng.

Diệp Giang Xuyên cũng không biết vì sao lại có chút e ngại nàng.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Diệp Giang Xuyên bỏ quả dầu chiên xuống: “Mộ Tuyết, ta đi trước, ngươi cứ ở đây bình tĩnh lại.”

Triệu Mộ Tuyết lắc đầu: “Bình tĩnh cái gì chứ?”

Nói xong, nàng chậm rãi ngồi xuống: “Thật ra hôm nay ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Nhìn biểu hiện nghiêm túc của nàng, Diệp Giang Xuyên gật đầu: “Mộ Tuyết, có chuyện gì thì ngươi cứ nói.”

“Giang Xuyên, chuyện đã định rồi. Ta nhận được tin tức, vực Hoa Dương sẽ được chọn để Đăng Thiên Thê.”

Diệp Giang Xuyên thở dài một một hơi, nghĩ không ra có đến những năm vực được chọn, nhưng cuối cùng vẫn là vực Hoa Dương.

Đăng Thiên Thê, Đăng Thiên Thê. Diệp Giang Xuyên có một sự hưng phấn khó mà khống chế.