Chương 53: Tuyệt không buông tay

Chương 53: Tuyệt không buông tay

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nhưng rất nhanh đã dừng lại. Hai người bị đánh chết tươi.

Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Triệu Mộ Tuyết, ban đầu Diệp Giang Xuyên định ngăn cản nhưng làm sao cũng không mở miệng được.

Trên người Triệu Mộ Tuyết có một loại khí thế không nói ra được, không biết vì sao Diệp Giang Xuyên cũng hơi sợ nàng.

Triệu Mộ Tuyết lại nói: “Lần này là lỗi của ta, ta nhất định phải cho Diệp đạo hữu một công đạo.”

“Diệp đạo hữu đến trả linh thạch đúng không? Như vậy đi, bốn linh thạch này không cần trả lại.”

Nói xong, nàng lại lấy túi trữ vật ra, móc sáu viên linh thạch.

“Như vậy đi, gom đủ mười viên linh thạch xem như ta đền bù.”

“Đền bù này tuy nhỏ nhưng do hồi đầu năm ta có mua một pháp khí, linh thạch cũng không còn nhiều. Xin Diệp đạo hữu thứ lỗi.”

Nói xong, nàng lại khom người.

Thành ý vô cùng.

Diệp Giang Xuyên lắc đầu: “Mộ Tuyết tiểu thư khách sáo quá rồi. Ta không thể nhận sáu linh thạch này được. Ngoài ra, ta đã chuẩn bị linh thạch để trả lại, ngươi nhận giùm ta.”

Nói xong, hắn lấy ra một trăm hai mươi bảy vảy cá đưa cho Triệu Mộ Tuyết.

Nhìn thấy số vảy cá, ánh mắt Triệu Mộ Tuyết sáng lên. Nếu là linh thạch, nàng cái gì cũng không cần, nhưng linh lân thật sự quá quan trọng đối với nàng.

Trong lúc nàng đang do dự, bước chân Diệp Giang Xuyên khẽ động, nhặt một bàn cờ trong đống đổ nát:

“Nếu ngươi không biết làm sao, bàn cờ này xem như đền bù cho ta đi, ta rất thích nó.”

Bàn cờ này rất giống với bàn cờ Ngư Hải Diệp mà Diệp Giang Xuyên có được, chỉ là lớn hơn không ít, bởi vì nó có đến chín đường ngang chín đường dọc.

Triệu Mộ Tuyết sững sờ, nói:

“Đây là Đạo Kỳ Hỗn Độn Phá Kỳ Bàn, do Băng Giám Lão Tổ Thái Hư Phủ Thái Ất Tông tạo ra, ta có được từ nó từ quận Liêu Viễn năm ngoái.”

Nghe xong, Diệp Giang Xuyên giật mình, sợ không cách nào lấy được bàn cờ này.

Nhưng Triệu Mộ Tuyết lại đổi đề tài: “Nhưng bàn cờ này chỉ là Phá Kỳ Bàn không hoàn chỉnh, đã mất đi thần diệu. Đồ vật đã cũ, nhưng nếu ngươi muốn, ta tặng cho ngươi.”

Diệp Giang Xuyên thở phào một tiếng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn không đổi sắc, cầm lấy bàn cờ nhìn thoáng qua, sau đó đặt sang một bên:

“Đa tạ, Mộ Tuyết tiểu thư.”

“Mộ Tuyết tiểu thư, ngươi mới nhắc đến bổn gia quận Liêu Viễn. Quận Liêu Viễn hẳn còn phồn hoa gấp mấy lần so với thành Thiết Lĩnh đúng không?”

Hắn vội đổi sang chủ đề khác, không muốn dây dưa chủ đề bàn cờ hỗn độn nữa.

“Đương nhiên rồi. Cả hai không thể nào so sánh được. Nhưng ở đó, thế lực gia tộc ta rất nhỏ yếu, người khống chế chân chính là môn phái Thiết Nguyên Đạo.”

“Thiết Nguyên Đạo? Mộ Tuyết tiểu thư, ta cô lậu quả văn, đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến tông môn này.”

“Lần đầu tiên ngươi nghe thấy cũng là chuyện bình thường, giống như gia tộc chúng ta, chỉ có thể là gia tộc tu tiên, thuộc tầng dưới chót nhất tu tiên giới, chỉ trải rộng một quận một thành mà thôi.”

“Bên trên chúng ta còn có tông môn các lộ như Thiết Nguyên Đạo, Thải Lân Tông, Đồng Hàn Tông, Thanh Vũ Tông, Phi Diệp Đạo, Nhu Nhiên Lưu Gia, Tử Tuyết Ngô gia, Ô Hải Tả gia, Phù Tô Thế gia…”

“Mỗi người chiếm cứ một số nước, thực lực khổng lồ, đệ tử đông đảo. Đối với gia tộc chúng ta mà nói, bọn họ là những con quái vật khổng lồ.”

“Nhưng thật ra, bọn họ cũng chỉ phụ thuộc Thái Ất Tông thượng tôn mà thôi, trung môn tả đạo cũng không tính, không khác gì gia tộc chúng ta.”

“Những tông môn này, ai cũng có sở trường riêng. Thiết Nguyên Đạo am hiểu luyện chế pháp bảo pháp khí. Đồng Hàn Tông giỏi sửa chữa các loại linh trúc. Thái Lân Tông giỏi về nuôi dưỡng linh thú có vảy. Phù Tô Thế gia am hiểu trồng các loại linh trúc…”

“Thật ra, nói cho cùng, tất cả đều phục vụ cho Thái Ất Tông mà thôi.”

Hai người cùng nhau trò chuyện. Diệp Giang Xuyên nghe được rất nhiều chuyện mà hắn chưa từng nghe thấy. Cuộc trò chuyện diễn ra rất vui vẻ.

Lúc này, có nha hoàn cẩn thận mang linh trà lên.

Triệu Mộ Tuyết nói: “Lần này ngươi yên tâm đi, tuyệt đối không có độc.”

Diệp Giang Xuyên cầm chén linh trà. Chén linh trà này linh khí mười phần, mắt trần có thể thấy được. Hắn nói: “Xin đa tạ.”

Nói xong, hắn uống một hớp, uống luôn cả lá trà.

Tuyệt không lãng phí.

Triệu Mộ Tuyết ngẩn ra, nhịn không được liền nói: “Tại sao ngươi nuốt luôn lá trà vậy?”

Diệp Giang Xuyên làm bộ sững sờ: “Lá trà này không thể ăn sao? Từ nhỏ ta đều uống trà như thế.”

Bắt đầu biểu diễn.

“Không ai dạy ngươi sao? Nước trà chỉ uống nước là được.”

Diệp Giang Xuyên tiếp tục giả ngốc: “Lá trà cũng ngon lắm mà? Vì sao không thể ăn?”

“Cha ta không nói gì với ta. Mỗi lần ta ăn lá trà, ông ấy cũng không nói gì.”

Nhìn biểu hiện của Diệp Giang Xuyên, không hiểu sao lòng Triệu Mộ Tuyết lại tê rần.

“Haiz, mấy năm qua thật sự khổ cho ngươi rồi.”

Diệp Giang Xuyên cười một tiếng: “Ngươi đừng nói như vậy, thật ra ta không ngốc. Nếu lúc trước ngươi nói như thế, ta nhất định sẽ giả bộ. Bởi vì giả bộ sẽ có chỗ tốt.”

“Nhưng ta đã đồng ý với tứ tỷ và tứ tỷ phu của ta, ta sẽ không giả ngốc nữa. Cho nên, Mộ Tuyết tiểu thư, ta không ngốc.”

Hắn nhìn Triệu Mộ Tuyết. Trong mắt Triệu Mộ Tuyết, hai mắt Diệp Giang Xuyên tỏa sáng, anh tuấn vô cùng.

Triệu Mộ Tuyết nhịn không được mà đưa tay chạm vào gương mặt Diệp Giang Xuyên.

Diệp Giang Xuyên lui lại một bước, kêu lên: “Mộ Tuyết tiểu thư.”

“A!”

Triệu Mộ Tuyết giật mình, đỏ bừng cả gương mặt, trong lòng cuồng loạn, không biết mình đã làm gì.

Diệp Giang Xuyên đứng dậy: “Đa tạ Mộ Tuyết tiểu thư đã tiếp đãi linh trà, còn có giải hoặc. Giang Xuyên xin cáo từ. Mộ Tuyết tiểu thư, ta về đây.”

Triệu Mộ Tuyết đứng lên: “Giang Xuyên, về sau cứ gọi ta là Mộ Tuyết được rồi. Nếu có vảy cá, ngươi nhớ tìm ta, ta mua hết.”

“Được, nhất định ta sẽ đến làm phiền Mộ Tuyết.”

Diệp Giang Xuyên cáo từ, Triệu Mộ Tuyết lấy ra sáu khối linh thạch. Hắn nhìn cũng không thèm nhìn, coi như không tồn tại.

Mặc dù hắn rất muốn, nhưng tuyệt đối không thể cầm.

Bàn cờ đã nằm trong tay.

Tuyệt không buông tay.