Chương 40: Xem ưng nhìn khe
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thiếu niên dẫn đầu Thiết Chân tiếp nhận cái sọt đựng con cá Lăng Thủy Lý, gật đầu nói:
“Không tệ, không tệ, đúng là thành lân nhất phiến. Mộ Tuyết, cho ngươi.”
Sau khi xem xong, hắn ta đưa Lăng Thủy Lý cho thiếu nữ đẹp nhất bên cạnh.
Sau đó, hắn ta móc tiền trả cho ngư dân.
Người ngư dân cao hứng không thôi, thiên ân vạn tạ, sau đó rời đi.
Thiếu nữ tiếp nhận Lăng Thủy Lý chính là Triệu Mộ Tuyết, con gái Triệu Thượng Minh, thành chủ thành Thiết Lĩnh.
Nàng cao hứng đưa tay vào cái sọt, nhẹ nhàng kéo một phát, gỡ miếng vảy trên người con Lăng Thủy Lý xuống.
Nhìn thì đơn giản, nhưng đây là bí pháp Thải Lân Tông.
Vảy được gỡ xuống, Lăng Thủy Lý nhảy lên một cái, vô cùng yếu ớt, nhưng không chết.
Triệu Mộ Tuyết cất mảnh vảy cá vào trong túi gấm. Nàng được Thái Lân Tông chọn trúng. Thái Lân Tông dùng linh lân làm nguyên liệu tu luyện. Bây giờ nàng đã thu thập được rất nhiều linh lân, sau khi nhập môn sẽ dùng để tu luyện.
Gỡ linh lân xuống xong, nàng đưa Lăng Thủy Lý cho thiếu niên khôi ngô bên cạnh:
“Làm phiền Diệp tam ca giúp ta thả con cá này đi.”
Thiếu niên khôi ngô cười ha hả: “Chuyện nhỏ, cứ giao cho Diệp Giang Hán ta.”
Diệp Giang Hán tiếp nhận sọt cá. Thiên phú của hắn ta chính là Toàn Phong Thối, động tác cực nhanh, bôn lôi như điện, gấp mấy lần tốc độ người khác.
Hắn ta bước nhanh theo đường vòng quanh núi xuống bên cạnh khe nước, cẩn thận thả Lăng Thủy Lý vào trong nước lần nữa.
“Tâm địa Tiểu Tuyết quá thiện lương rồi.”
“Đúng vậy, Tuyết tỷ quá thiện lương. Nếu là ta, hôm nay ta tuyệt đối mang nó về làm thức ăn ngon.”
Những người bên cạnh đều khen ngợi Triệu Mộ Tuyết. Xem ra, nàng chính là trung tâm của mọi người, tất cả mọi người đều vây quanh nàng.
“Ta đã sử dụng Lý Ngư Cẩm Lân của nó, nó đã đủ đáng thương rồi, cứ thả cho nó một con đường sống.”
“Nếu bắt được một con Lăng Thủy Lý lớn hơn nữa, ta sẽ không thả, mang về cho mọi người nhấm nháp.”
Triệu Mộ Tuyết chỉ mỉm cười, chậm rãi trả lời. Mỗi một câu đều khiến tất cả như mộc xuân phong, không thể ganh tỵ nổi.
Lúc này, Diệp Giang Hán bước nhanh trở về:
“Các ngươi đoán thử xem ta đã nhìn thấy ai.”
Cũng không đợi mọi người đoán, hắn ta đã nói:
“Là thằng ngốc đến từ nông thôn của Diệp gia ta.”
Diệp Giang Hán và Diệp Giang Xuyên đều là đệ tử của Diệp gia. Nhưng Diệp Giang Hán chính là một trong bốn người có thiên phú của thế hệ trẻ Diệp gia, Kỳ Lân Tử.
Thốt ra xong, tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó cùng nhau nhìn về phía thiếu nữ thanh lệ trời sinh.
Thiếu nữ nóng bỏng trêu ghẹo: “Tiểu thập cửu, lão công của ngươi đến rồi kìa.”
Thiếu nữ thanh lệ chính là Vương Nhu Nhiên. Nàng lập tức kêu lên:
“Ta, Vương Nhu Nhiên có nghèo túng đi chăng nữa, cũng sẽ không gả cho tên ngốc đó.”
Lời nói cực kỳ cương liệt.
Mọi người gật đầu đồng ý.
Thiết Chân bên cạnh nói: “Ta thật sự không hiểu Thất Sơn ca, không biết vì sao hắn ta lại bức gả ngươi cho tên ngốc đó. Đáng tiếc cho một đời anh danh của Sơn ca.”
Vương Thất Sơn lớn hơn bọn họ năm sáu tuổi, là thiên tài tuổi trẻ đời trước.
Thiết Phượng đảo tròng mắt: “Đi, chúng ta sang đó xem thằng ngốc kia đi.”
Những người khác cũng hiếu kỳ, vội đứng lên đi xem Diệp Giang Xuyên.
Diệp Giang Hán dẫn đường. Đến bệ đá bên này, mọi người có thể nhìn thấy Diệp Giang Xuyên.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Diệp Giang Xuyên ngồi một chỗ tập trung tinh thần nhìn Bạch Lộ Ưng trên bầu trời.
Thiết Phượng cau mày: “Đây là thằng ngốc đó?”
Diệp Giang Hán đáp: “Đúng, là tên ngốc đến từ nông thôn.”
“Nhưng tại sao ta lại cảm thấy hắn hơi bị đẹp trai. Rất thanh tú. Mà sao hắn lại ngồi ngẩn ra đó?”
Mọi người đều nhận thấy, khi Diệp Giang Xuyên ngồi một chỗ, toàn thân áo trắng, ngông nghênh tiên phong, vô cùng thanh tú.
Vương Nhu Nhiên lập tức đỏ mặt:
“Cái gì thanh tú chứ? Ngốc chính là ngốc. Ta có nhảy xuống khe Lăng Thủy ở đây cũng không gả cho hắn.”
Vô cùng kiên quyết.
Mọi người nhìn một hồi, Diệp Giang Xuyên cũng không nhúc nhích chỉ nhìn Bạch Lộ Ưng.
Triệu Mộ Tuyết chậm rãi nói: “Hắn đang tu luyện Ưng Kích Trường Không của Diệp gia?”
Diệp Giang Hán gật đầu: “Tiểu Tuyết quả nhiên mắt sáng như đuốc, đúng vậy.”
Mọi người gật đầu, sau đó quay lại chỗ cũ, chờ ngư dân bắt cá đưa đến.
Bọn họ ngồi nửa canh giờ, lần lượt có hai ngư dân bắt được hai con Lăng Thủy Lý, trong đó có một con dài hai thước rưỡi, được Triệu Mộ Tuyết giữ lại làm thức ăn mời mọi người.
Lúc này, sắc trời đã tối, mọi người liền rời đi.
Đến một bên bệ đá, Thiết Phượng cố tình nhìn Diệp Giang Xuyên một chút.
Nàng cau mày nói: “Tên này hình như ngốc thật. Hắn ở đây đã nửa canh giờ, không nhúc nhích, cứ nhìn ưng mãi.”
Diệp Giang Hán vui vẻ nói: “Ta đã nói rồi mà, hắn là tên ngốc. Một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không có. Khi ăn cơm có thể uống đến mười chén cháo, ngày nào cũng lén lút ra ngoài đào cát, khiến cho người làm vườn cứ phải tu bổ bãi cát. Ngoại trừ đồ ngốc, ai lại làm như vậy?”
Mọi người có mối quan hệ tốt với Vương Nhu Nhiên, cho nên tất cả đều nói xấu Diệp Giang Xuyên.
Chỉ có Triệu Mộ Tuyết là không nói gì. Loại phàm nhân sâu kiến này, nàng hoàn toàn không để ý.
Mọi người rời đi, sắc trời cũng dần tối xuống. Các ngư dân cũng lần lượt rời khỏi.
Duy chỉ còn một mình Diệp Giang Xuyên còn ở lại.
Hắn vẫn động tác đó, không nhúc nhích nhìn khe nước.
Hắn nhìn Bạch Lộ Ưng bắt cá, sau đó Bạch Lộ Ưng được ngư dân mang đi, hắn lại nhìn khe Lăng Thủy.
Không hiểu sao hắn có một cảm giác, khe Lăng Thủy này có liên quan đến Ưng Kích Trường Không.
Hắn bắt đầu truy bản tố nguyên khe Lăng Thủy.