Chương 29: Người mầm, người cỏ

Chương 29: Người mầm, người cỏ

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Tất cả quà tặng vận mệnh đều được ghi rõ giá ở đằng sau lưng.”

Diệp Giang Xuyên không nhịn được lặp lại một lần nữa.

Diệp Nhược Thủy gật đầu: “Đúng, nào có thứ gì cho không đâu con, tất cả đều có cái giá của nó. Chúng ta phải trả đầy đủ mới có được.”

“Cha, cần phải trả bằng gì?”

Diệp Nhược Thủy cười khổ:

“Bạch Kỳ Hương chúng ta là nơi vô linh, không có khoáng vật, không có linh điền, duy nhất đem ra được chính là chúng ta, là người.”

“Người?”

“Đúng vậy, ta hỏi con, hai tay của con, tay nào mới là tay chủ?”

Diệp Giang Xuyên ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hình như không có phân chia tay chủ thứ. Tay trái tay phải đều được cả.”

“Đúng, đây chính là đặc tính của người Bạch Kỳ Hương chúng ta, hai tay đều rất khéo léo, không giống như những tộc khác, phải phân chia tay chủ tay thứ. Tay trái tay phải chúng ta đều có thể vận dụng linh hoạt. Đây cũng là một trong những đặc tính thiên phú của chúng ta.”

“Ngoại trừ điều này, con có cảm nhận được thiện ý ác ý của người khác đối với con hay không?”

Diệp Giang Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Cha, con có thể mơ hồ cảm giác được.”

“Đây cũng là đặc tính thiên phú cảm ứng thiện ác của Nhân tộc.”

“Con, con còn tưởng rằng chỉ một mình con có thôi chứ?”

“Ha ha, người của Bạch Kỳ Hương cơ bản đều có, chỉ khác nhau mạnh yếu mà thôi. Ngoài ra, người Bạch Kỳ Hương còn có một thiên phú khác, chính là thiện nhẫn đấu hung ác.”

“Chúng ta trời sinh giỏi chiến đấu. Cho dù giết chết đối thủ một cách tàn nhẫn, lòng chúng ta cũng vẫn yên tĩnh như băng.”

Diệp Giang Xuyên há mồm. Thì ra, hắn tưởng chỉ có hắn là có thể cảm ứng được thiện ác của người khác đối với mình, còn tính cách lạnh lùng khi diệt sát người cá. Thì ra, đó không phải là thiên phú chỉ một mình hắn có, mà người người Bạch Kỳ Hương đều có.

Diệp Nhược Thủy nói tiếp: “Ngoại trừ hai tay linh hoạt, cảm ứng thiện ác, thiện nhẫn đấu hung ác, người Bạch Kỳ Hương chúng ta còn có hai thiên phú khác, tuấn tiếu thanh tú và mắn đẻ.”

“Diện mạo người Bạch Kỳ Hương đều không tệ. Bất luận nam hay nữ, người nào cũng trắng trẻo, tuấn tú, nhan sắc có thể nói là hưởng được chút tiện nghi.”

“Ngoài ra, năng lực sinh con của người Bạch Kỳ Hương, dù nam hay nữ đều rất mạnh. Ngủ một giấc cũng có thể mang thai. Theo như lời tu sĩ hay nói, huyết mạch thích hợp sinh sôi.”

“Cũng bởi vì người của Bạch Kỳ Hương có năm đặc tính này, cho nên người của Bạch Kỳ Hương chính là đặc sản.”

Diệp Giang Xuyên gật đầu: “Con hiểu rồi, cho nên, Diệp gia chúng ta quy định đến năm mười tám tuổi hoặc luyện thể đạt đến tầng bảy, chúng ta phải rời khỏi Bạch Kỳ Hương đến ngoại vực tham quân.”

Diệp Nhược Thủy gật đầu: “Không chỉ Diệp gia, tất cả người Bạch Kỳ Hương đều như vậy. Thành Thiết Lĩnh cũng không khác gì. Tuy bọn họ không có hai tay linh hoạt hoặc cảm ứng thiện ác, nhưng khu vực bọn họ sinh sống lại thừa thãi khoáng mạch thiết tinh, còn có nhiều hơn chúng ta một thiên phú, chính là rèn thiết tinh.”

“Đây chính là thiên đạo tự nhiên, có lợi tất có hại. Người tham quân chiến đấu ngoài vực ngoại chỉ là ngụy trang. Công dụng chủ yếu là làm ngựa giống bổ sung nhân khẩu cho các giới.”

“Thành Thiết Lĩnh gồm có ba thành bốn huyện hai mươi mốt hương, ít nhất đều có ba đặc tính trở lên, thuộc loại Nhân tộc có chất lượng tốt. Thái Ất Thiên đánh giá rất cao về điều này. Sau mười tám tuổi, nam nữ đều bị điều đi, dùng để bổ sung nhân số cho các giới Nhân tộc.”

“Người trẻ tuổi được điều đi, sau đó những người như mẹ của ngươi sẽ từ ngoại vực bổ sung vào.”

Diệp Giang Xuyên không nhịn được liền nói: “Cái này, cái này, quá… quá…”

“Đây chính là hiện thực. Người Bạch Kỳ Hương không thiếu ăn không thiếu mặc, không có nguy hiểm. Khoảng thời gian đó có thể nói là sống giống như thần tiên. Năm đó, những người như mẹ của con được phân đến Bạch Kỳ Hương đều mừng như điên.”

“Con ra ngoài vực ngoại thì biết, có những nơi hoàn cảnh ác liệt, cuộc sống khó khăn, có nơi dị tộc hoành hành, sinh tử vô địch. Nơi giống như Bạch Kỳ Hương, trong thiên hạ thật sự có rất ít.”

“Vì sao? Cũng bởi vì được Thái Ất Thiên bảo vệ, giống như chăn heo, cho ăn đến mập mạp. Bạch Kỳ Hương ngoại trừ một số người tất yếu phải giữ lại để phồn diễn, những người còn lại đều là người cỏ, đưa đến những nơi có Nhân tộc khác để sinh sôi.”

Diệp Giang Xuyên vẫn khó mà tiếp nhận lời nói của phụ thân.

Diệp Nhược Thủy cười một tiếng: “Khó tiếp nhận đúng không? Về sau con sẽ biết.”

“Nếu không phải như thế, loại vô linh như Bạch Kỳ Hương không có Thái Ất Thiên tiếp tế và trấn áp, hoàn toàn không thể sinh sống.”

“Cho nên, khi con quyết định không làm đồ ngốc nữa, muốn tiếp nhận vận mệnh, khi con được mười tám tuổi hoặc luyện thể đạt đến tầng bảy, con phải tiếp nhận sự điều động của Thái Ất Thiên đi làm người cỏ, phồn diễn sinh sống.”

Diệp Giang Xuyên im lặng hỏi: “Cha, ngoại trừ làm người cỏ, chúng ta không còn tiền đồ nào khác nữa sao?”

Nghe xong, Diệp Nhược Thủy thở dài: “Có chứ.”

Ông giống như nhớ lại chuyện trước kia.

“Ngoại trừ người cỏ, chúng ta còn có một đường ra, đó chính là người mầm.”

Diệp Giang Xuyên cau mày: “Người mầm?”

‘Đúng, người mầm. Người kế tục Nhân tộc, cao hơn nữa là đại thụ che trời, tất cả đều trưởng thành từ người mầm. Người mầm trưởng thành tốt, bọn họ có thể gia nhập Thái Ất Thiên, trở thành đệ tử của Thái Ất Thiên.”

Nghe xong, ánh mắt Diệp Giang Xuyên sáng lên: “Có thể gia nhập Thái Ất Thiên?”

Diệp Nhược Thủy gật đầu: “Đúng, nhưng con không được đâu. Muốn trở thành người mầm, nhất định phải có thiên phú. Thiên phú này không phải thiên phú đặc tính đại chúng hóa địa vực như hai tay linh hoạt mà là tiên thân đạo thể, hoặc tiên cốt thần thông. Nói thật, ta không phát hiện ở con có được hai thiên phú này.”

Nói đến đây, ông lại cảm khái một chút rồi nói tiếp:

“Cho dù có, muốn đến Thái Ất Thiên cũng vạn phần gian nan, cửu tử nhất sinh.”

“Ví dụ như cha của con là ta đây, ta đã thất bại, chẳng những mất đi thiên phú Thiết Tích Tranh Nanh mà còn mất đi tín niệm nhân sinh, hơn nữa còn có tính mạng của ta. Ta chỉ còn sống được ba năm nữa mà thôi.”

Diệp Giang Xuyên sững sờ. Hắn vừa định hỏi lại, Diệp Nhược Thủy đã đứng lên, cũng không để ý đến hắn nữa, nhanh chân rời đi.

Đến bên ngoài, đột nhiên Diệp Nhược Thủy gầm lên giận dữ, chẳng khác nào hung thú, vang vọng trời đất.