Chương 23: Một thương

Chương 23: Một thương

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Người cá cũng nhìn thấy rõ Diệp Giang Xuyên, cũng không khỏi kinh ngạc, sau đó đột nhiên kêu to:

“Khọt khẹt khọt khẹt khẹt….”

Nó dường như rất kích động, vọt đến chỗ Diệp Giang Xuyên.

Nó há cái miệng máu thật to, hai tay điên cuồng xé rách.

Đối mặt với người cá, bước chân Diệp Giang Xuyên khẽ động, phiêu nhiên lui lại tránh được công kích của người cá.

Dưới Truy Bản Tố Nguyên, Diệp Giang Xuyên dần dần nghe hiểu đối phương kêu cái gì.

“Thịt người, thịt người, thịt người ăn rất ngon.”

Tên chó chết này đã ăn qua thịt người, hơn nữa còn thích ăn thịt người, thành ra khi nhìn thấy Diệp Giang Xuyên, nó vô cùng hưng phấn.

Sát ý nổi lên.

Người cá vọt mạnh tới, tốc độ rất nhanh, bổ nhào về phía Diệp Giang Xuyên ở đằng trước.

Bước chân Diệp Giang Xuyên khẽ động, sử dụng thân pháp dời trong Ngư Tường Thiển Để nhẹ nhàng tránh thoát được người cá.

Người cá vồ hụt, lập tức thay đổi phương hướng, hai tay điên cuồng vung lên, mười ngón tay sắc bén chụp vào Diệp Giang Xuyên, bao phủ tất cả khoảng không trước mặt và sau lưng.

Diệp Giang Xuyên khẽ động, sử dụng bộ pháp chuyển trong Ngư Tường Thiển Để để né tránh công kích của người cá.

Hai lần thất bại, người cá hơi kinh ngạc, bỗng nhiên mở cái miệng rộng, tiếp tục bổ nhào về phía Diệp Giang Xuyên.

Diệp Giang Xuyên lại khẽ động, sử dụng thân pháp động bên trong Ngư Tường Thiển Để, một lần nữa tránh được công kích của người cá.

Ngư Tường Thiển Để tiểu thành, phong hành trên nước, đạp bước trên mây, chim bay trên bầu trời xanh, cá bơi trong nước.

Diệp Giang Xuyên tùy tiện tránh đi công kích của người cá.

Người cá công kích ba lần đều không trúng. Nó giống như bị chọc giận, miệng hô hào: “Khọt khẹt khọt khẹt khẹt…”

Nó lại muốn công kích, đột nhiên Diệp Giang Xuyên lại động.

Hắn đạp mạnh về phía trước, sử dụng bộ pháp đạp trong Ngư Tường Thiển Để, trong nháy mắt vọt đến trước mặt người cá.

Hai tay người cá vạch một cái, thân hình Diệp Giang Xuyên uốn éo tránh thoát, sau đó trực diện đầu người cá.

Tấn thiết thương đột nhiên đâm ra, hai tay nắm chặt, đâm thật mạnh.

Đâm trúng mắt trái người cá.

Phập một tiếng, hai tay Diệp Giang Xuyên phát lực, đâm sâu hơn vào mắt, phá mắt, xuyên thủng não.

Tấn thiết thương dài bốn thước đâm thẳng vào đầu cá sâu một thước rưỡi, thiếu chút nữa lòi đầu bên kia ra.

Diệp Giang Xuyên lập tức buông tay, sử dụng bộ pháp vọt trong Ngư Tường Thiển Để tránh được sự điên cuồng của người cá trước khi chết.

Nhưng người cá hoàn toàn không có sự điên cuồng nào trước khi chết, thiết thương đâm trúng nào, chết thẳng cẳng.

Nó ngã xuống đất, tay chân run rẩy, rất nhanh xung quanh trở nên im lặng.

Diệp Giang Xuyên vẫn không tiến lên, di chuyển xung quanh người cá, yên lặng chờ nó chết đi.

Vô cùng tỉnh táo, tàn nhẫn, một thương giết chết.

Rất nhanh, người cá không còn run rẩy nữa. Đột nhiên Diệp Giang Xuyên có một cảm giác người cá này thuộc về hắn, hắn có thể lấy ra bàn cờ.

Cá đã được thu hoạch.

Nhưng Diệp Giang Xuyên vẫn không vui mừng, vẫn xoay tròn xung quanh người cá.

Đột nhiên hắn cười khổ.

Vì sao hắn lại tàn nhẫn, bình tĩnh đến như vậy, một thương giết chết, không hề có chút do dự.

Cứ như vậy, một sinh mệnh vẫn còn sống tốt đã chết đi.

Cười khổ, đột nhiên Diệp Giang Xuyên lại cười rộ lên.

Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, hắn cũng vẫn sẽ giết chết người cá. Có lẽ, đây chính là bản tính của hắn.

Hắn trời sinh đã là một kẻ hung ác.

Hắn vốn là đồ ngốc. Đừng chọc hắn, chọc hắn hắn đâm chết ngươi.

Trong nháy mắt, Diệp Giang Xuyên quay về căn phòng nhỏ của mình.

Toàn thân một vết thương cũng không có. Hắn đâm xuống một thương vô cùng tỉnh táo, hung tàn, không dính một giọt máu.

Suy nghĩ một chút, hắn khẽ vươn tay, thi thể người cá xuất hiện trong phòng.

Hắn có thể lấy thi thể người cá ra ngoài. Đây chính là con cá mà hắn bắt được.

Thi thể xuất hiện, máu tươi chảy ra từ trong mắt, mùi cá tanh nồng. Diệp Giang Xuyên lắc đầu, bắt đầu thử mang vào quán rượu.

Thi thể người cá chứa linh khí, hẳn có thể mang vào được.

Lập tức, thi thể người cá biến mất, ngoại trừ mùi cá tanh nồng, giống như nó chưa từng tồn tại qua.

Mang theo thi thể người cá tiến vào quán rượu, Diệp Giang Xuyên còn chưa kịp phản ứng, tửu bảo quán rượu Phạm Đức Bưu đột nhiên nhìn Diệp Giang Xuyên, hỏi:

“Ngươi có bán thịt cá này không?”

Diệp Giang Xuyên vô cùng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên tửu bảo nói chuyện?

Hắn lập tức trả lời: “Bán, bán chứ.”

Người cá biến mất, tiền kim tinh trên quầy bar từ một trở thành ba, linh khí cũng gia tăng ba cái.

Một người cá, Diệp Giang Xuyên bán được hai văn tiền kim tinh cộng thêm ba đạo linh khí.

Diệp Giang Xuyên vui mừng vô cùng, tất cả đều đáng giá.

Hai văn tiền kim tinh tương đương với hai linh thạch, bằng một tháng bổng lộc của cha hắn, đủ cho hơn một trăm nhân khẩu Tam phòng sống một tháng.

Cứ tiếp tục như vậy, cứ trời mưa lại giết người cá bán lấy tiền, mua thẻ bài không còn là giấc mộng nữa.

Hy vọng nhân sinh lại càng nhiều hơn một chút, không còn đen thui, không còn kịp thở như lúc trước, rốt cuộc đã có được một tia sáng. Hắn vui lắm!

Cao hứng trong lòng, nhưng Diệp Giang Xuyên vẫn cố kềm nén.

Hắn cầm tấn thiết thương, một lần nữa quay lại khố phòng, vận dụng Ngư Tường Thiển Để tránh gã sai vặt, trả tấn thiết thương về kho vũ khí.

Làm xong tất cả mọi việc, hắn vẫn khó mà kềm chế được sự cao hứng trong lòng, chờ đợi trận mưa tiếp theo.

Qua một ngày, bên ngoài trời lại bắt đầu mưa, mưa không lớn lắm, chỉ một khắc là kết thúc.

Diệp Giang Xuyên thấp thỏm vô cùng, không biết mưa nhỏ như vầy, người cá có xuất hiện hay không.

Đợi đến khi mưa tạnh, hắn cẩn thận kiểm tra, quả nhiên bên trong bàn cờ có thêm một người cá.

Người cá lần này khác với người cá màu lam lúc trước, toàn thân màu lục, thon thả và linh hoạt hơn.

Mặc dù đều là người cá nhưng hoàn toàn không phải cùng một tộc loại.

Diệp Giang Xuyên yên lặng truy bản tố nguyên, rất nhanh đã có cảm ứng.

“Người cá Đãng tộc, Mục Ngư Giả, nặng tám mươi lăm cân, trên người có vảy, có lực phòng ngự, giác quan nhạy cảm, giỏi khống chế đàn cá vô tri…”

Quả nhiên khác biệt. Người cá lúc trước là người cá Khấu tộc, còn đây là người cá Đãng tộc. Con trước trồng rong biển, giống nông dân của Nhân tộc.

Còn đây là Mục Ngư Giả, là người cá chuyên nuôi cá, giống người dân chăn nuôi của Nhân tộc.

Hắn cũng chẳng quan tâm quá nhiều. Đến lúc này, hắn nhất định phải giết.

Nhưng lần này, hắn không đi mượn tấn thiết thương mà đến tìm mẹ của hắn.