Chương 21: Chỉ là một bàn cờ có thể thu phóng tự nhiên mà thôi
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tay Diệp Giang Xuyên bắt đầu run rẩy, nghĩ không ra pháp bảo Đạo Kỳ Hỗn Độn Ngư Hải Diệp lại rơi vào tay của hắn.
Thật sự là đại cơ duyên.
Hắn thở ra mấy hơi giúp cho mình tỉnh táo lại.
Bảo vật này không thể nộp lên trên, hắn phải giữ lại.
Đại năng giết người đoạt bảo, nếu biết Đạo Kỳ Hỗn Độn Ngư Hải Diệp xuất hiện lần nữa, làm không tốt, Diệp gia sẽ bị diệt sạch.
Mặt khác, bảo vật này đã bị tổn hại, có thể hắn sẽ sửa được nó.
Mình tìm được, mình sửa được, nó là của mình, tuyệt không nộp lên trên.
Nhiều năm như vậy, đây có thể được xem là một cơ duyên, có chết cũng phải nắm lấy.
Có thể thu được nguồn cá vô tận, điều này đại diện cho linh thạch, đại diện cho tiền kim tinh. Đến lúc này, hắn có thể kiếm tiền, muốn mua thẻ gì thì mua.
Nghĩ đến đây, hai mắt Diệp Giang Xuyên tỏa sáng, thở ra một hơi, tiếp tục sử dụng Truy Bản Tố Nguyên cảm ngộ Đạo Kỳ Hỗn Độn Ngư Hải Diệp.
Nhiều năm như vậy, bị ngâm trong nước, nó đã hư gần một nửa.
Yên lặng cảm thụ, qua ba ngày nữa, nhìn Diệp Giang Xuyên cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Lan tỷ đưa cơm lắc đầu. Đứa nhỏ này lại như thế nữa rồi.
Ba ngày sau, Truy Bản Tố Nguyên đã dò xét rõ ràng.
“Pháp bảo Đạo Kỳ Hỗn Độn Ngư Hải Diệp bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng có thể chữa trị.”
“Đạo Kỳ Hỗn Độn do Băng Giám Lão Tổ Thái Hư Phủ Thái Ất Tông tùy ý họa cát luyện chế mà thành.”
“Chỉ cần tìm loại cát trong suốt, rót vào trong bàn cờ, nó sẽ tự động khôi phục lại Đạo Kỳ Hỗn Độn Ngư Hải Diệp.”
Hai mắt Diệp Giang Xuyên tỏa sáng, vô cùng hưng phấn. Chữa trị quá đơn giản, quá tốt rồi.
…
Tâm động chính là hành động.
Diệp Giang Xuyên một lần nữa ra ngoài, đến núi cát phía Bắc.
Lần này hắn vẫn mang theo sọt và xẻng, tránh cho người ta nhìn ra được dị thường.
Đến núi cát, Diệp Giang Xuyên bỏ bàn cờ vào trong sọt, sau đó cầm xẻng đào cát, chọn cát.
Đã nói là cát trong suốt, nhất định phải chọn lựa cẩn thận.
Cát trong suốt được đổ vào trong sọt, bị bàn cờ hấp thu. Cứ như vậy, Diệp Giang Xuyên đào hết một ngày, tất cả đều bị bàn cờ hấp thu, nhưng cũng không thấy có gì thay đổi.
Nhưng bàn cờ cũng giống như hắn, chậm rãi khôi phục từng chút một, sẽ không còn tổn hại nghiêm trọng.
Diệp Giang Xuyên cất bàn cờ, vẫn còn chừa lại trong sọt một ít cát trong suốt, tránh cho quay về người khác chú ý.
Hôm sau, hắn lại tiếp tục. Cứ ngày nào cũng như vậy, Diệp Giang Xuyên không lộ ra bất kỳ chân ngựa, lặng lẽ bổ sung, ngày nào cũng cực khổ đào bới.
Đến ngày mùng ba tháng tám, rốt cuộc bàn cờ đã không còn hấp thu cát nữa, đột nhiên lóe lên, một luồng linh quang bay ra, rót vào trong đầu Diệp Giang Xuyên.
Chỉ trong nháy mắt, thần hồn Diệp Giang Xuyên rời khỏi cơ thể. Hoảng hốt, hắn cảm thấy mình giống như bước vào một Tu La Tràng.
Khắp nơi đều là máu tươi, toàn bộ thế giới giống như huyết hải.
Bên trong huyết hải có năm tu sĩ quỳ nơi đó, vạn phần hưng phấn.
Bọn họ quỳ ở đó thật lâu. Lúc này, Diệp Giang Xuyên mới nhìn rõ xung quanh dường như có sông núi tồn tại, nhưng rõ ràng là thi thể của cự nhân, chồng chất như núi.
Ba ngàn bảy trăm năm trước, Băng Giám Lão Tổ Thái Hư Phủ Thái Ất Tông diệt cự nhân sơn lĩnh, mở giới thành Thiết Lĩnh.
Năm người này chính là Cung, Triệu, Vương, Thiết, Diệp. Trong đó có một người là tiên tổ của hắn.
Đúng vậy, có một người gần giống hắn như đúc. Đây chính là lão tổ tông nhà hắn.
Đúng lúc này, bên trong hư không có người xuất hiện.
Là một thiếu niên áo trắng, nhẹ nhàng như tiên, từ cửu thiên rơi xuống.
Nhìn người này rơi xuống, năm người cùng nhau reo hò.
“Bái kiến Băng Giám Lão Tổ.”
Băng Giám Lão Tổ nhìn năm người quỳ đằng trước, chậm rãi lên tiếng:
“Không tệ, làm không tệ, diệt sơn lĩnh nhất mạch, mở ra địa giới Nhân tộc.”
“Ở đây, mỏ tinh thiết rất nhiều, dãy núi chập trùng, gọi là Thiết Lĩnh Giới đi.”
“Năm người các ngươi bỏ ra rất nhiều rất nhiều công sức, tộc nhân tử thương vô số. Ta sẽ ban cho các ngươi năm pháp bảo trấn thủ.”
Năm người quỳ lạy cùng một chỗ: “Đa tạ lão tổ, đa tạ lão tổ.”
Nhìn biểu hiện, năm người Cung, Triệu, Vương, Thiết, Diệp trên cơ bản đều là thủ hạ của Băng Giám Lão Tổ, nào phải đệ tử. Tổ tiên giả mạo bản thân là đồ đệ của Băng Giám Lão Tổ, lừa dối hậu bối, dát vàng lên mặt.
Băng Giám Lão Tổ chậm rãi nói: “Năm người các ngươi vốn liếng quá mỏng, sợ là không thủ được pháp bảo này.”
“Như vậy đi, để ta giúp các ngươi một chút.”
Nói xong, ông vung tay lên. Vô số đất cát từ trong huyết hải bay ra, ngưng kết thành năm bàn cờ trong hư không.
Băng Giám Lão Tổ tùy tiện vẽ ba đường ngang ba đường thẳng lên mỗi bàn cờ.
Đừng nhìn ông chỉ nhẹ nhàng vạch một cái, nhưng bàn cờ lại lặng yên biến hóa, có công năng khai thiên tích địa, giống như từng thế giới kỳ lạ được sinh ra trong bàn cờ.
Lúc này, Diệp Giang Xuyên kinh ngạc đến ngây người. Hắn hoàn toàn đắm chìm trong cái vạch tùy ý của Băng Giám Lão Tổ.
Lão tổ vẽ xong, nói: “Ta ban cho các ngươi mỗi người một cái, nông lâm mục phú ngư đều có tài nguyên, được xem là nội tình gia tộc của mình. Các ngươi chọn đi.”
Sau đó, lão tổ nhìn lên bầu trời, giống như có thể nhìn thấy Diệp Giang Xuyên. Ông mỉm cười một cái, lập tức biến mất.
Oành! Diệp Giang Xuyên trở về hiện thực.
Hắn đứng bất động ở đó, trọn vẹn một canh giờ, đột nhiên bừng tỉnh lại.
Hắn cầm lấy bàn cờ, dựa theo ký ức, học cách lão tổ vẽ bàn cờ, cũng tự mình vẽ ba đường ngang ba đường dọc.
Sau khi vẽ xong, bàn cờ lóe lên, giống như được khôi phục sức sống, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Sau đó, nó hóa thành một luồng lưu quang rơi xuống tay trái Diệp Giang Xuyên.
Biến mất không thấy đâu.
Diệp Giang Xuyên thở ra một hơi, yên lặng cảm thụ. Hắn có thể cảm nhận được Đạo Kỳ Hỗn Độn Ngư Hải Diệp. Hắn kéo một phát, lưu quang xuất hiện, bàn cờ tự động xuất hiện trong tay hắn.
Sau đó, hắn thu lại, bàn cờ hóa thành lưu quang, rót vào tay trái của hắn.
Đến lúc này, hắn có thể thu nạp tự nhiên.
Nhưng Diệp Giang Xuyên làm sao cũng không cảm nhận được cái gọi là ngư hoạch.
Chỉ là một bàn cờ có thể thu phóng tự nhiên mà thôi.