Chương 17: Có cá ăn no

Chương 17: Có cá ăn no

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tu luyện như vậy hơn một canh giờ, hắn cảm thấy mệt mỏi, vì thế hắn bắt đầu đi lên bờ.

Khi rời đi, Diệp Giang Xuyên phát hiện trong nước cách đó không xa, một con cá lớn đang bơi qua.

Diệp Giang Xuyên nhẹ nhàng nhảy lên, đuổi theo con cá. Con cá kia dường như phản ứng rất chậm, bị Diệp Giang Xuyên đuổi kịp, đưa tay chộp một cái nắm lấy thật chặt.

Cá trong nước vô cùng láu cá. Nó ra sức giãy dụa, sức mạnh cũng rất lớn nhưng đã bị Diệp Giang Xuyên nắm rất chặt, hoàn toàn không cách nào đào thoát.

Diệp Giang Xuyên rời khỏi nước sông bước lên bờ. Con cá này dài khoảng một thước, là một con cá chép, lại còn nhảy nhót tưng bừng.

Diệp Giang Xuyên đánh con cá chết ngắc. Tu luyện cả nửa ngày, hắn cảm thấy mệt mỏi. Hắn tìm đá lửa, thu thập một ít nhánh cây, sau đó bắt đầu nướng cá.

Con cá được nướng chín, nhưng tay nghề của hắn không được tốt, nướng chỗ trắng chỗ đen.

Nhưng Diệp Giang Xuyên đang rất đói bụng, cứ thế mà ăn con cá. Mặc dù con cá bị nướng cháy đen, nhưng mùi vị cũng không tệ. Vừa lúc cơm không đủ ăn, ăn cá vào bổ sung một chút cũng được.

Trong lúc hắn đang ăn cá, một vị đại hán bước đến bên cạnh.

Diệp Giang Xuyên tất nhiên biết người này, Ngũ phòng Diệp Nhược Ninh. Hắn đứng dậy kêu lên: “Nhược Ninh thúc.”

Diệp Nhược Ninh nhìn thoáng qua Diệp Giang Xuyên: “Là ngốc nha tử sao?”

“Nhược Ninh thúc, con không ngốc mà.’

Diệp Nhược Ninh là một trong số ít những trưởng bối có thiện ý với Diệp Giang Xuyên.

Hắn mơ hồ có thể cảm ứng được người khác đối với mình là thiện hay ác, đây là một loại năng lực của Diệp Giang Xuyên, nhưng cũng không quá mạnh,

“Ngươi còn không ngốc? Nước rất lạnh, ngươi còn ở đây nghịch nước bắt cá? Cá này cháy đen rồi, ăn vào sẽ bị tiêu chảy đấy.”

Ngũ phòng Diệp Nhược Ninh quản lý nông điền thủy lợi Bạch Kỳ Hương. Cho nên ông thường xuyên đi khắp nơi xem xét tình hình.

Diệp Giang Xuyên đáp: “Đói.”

Một chữ thôi.

Phải biết giữ nhân cách chứ?

Diệp Nhược Ninh cau mày nói: “Lão Tam sao vậy, lại để con cái của mình ăn không no. Ngươi ăn cái này đi.”

Nói xong, ông ném một cái túi giấy sang, bên trong đều là bánh bao. Tuần tra thủy lợi bên ngoài, ông thường hay mang theo thức ăn.

“Cho ngươi ăn đấy.”

Diệp Giang Xuyên vui mừng, cầm một cái bánh bao nhân thịt heo to bằng nắm đấm ăn ngấu nghiến.

Thơm quá!

Bên trong bao giấy có hẳn chín cái bánh bao to. Hắn giữ lại bốn cái, sau đó trả lại năm cái cho Diệp Nhược Ninh.

Diệp Nhược Ninh lắc đầu: “Ta ăn no rồi, ngươi ăn đi.”

“Nhược Ninh thúc, còn chưa đến giờ cơm trưa mà, thế thúc ăn cái gì? Con khờ, nhưng thúc còn không ngốc sao? Chúng ta mỗi người một nửa.”

Diệp Nhược Ninh ngẩn người: “Haha, ngươi đúng là không ngốc mà.”

Diệp Giang Xuyên bật cười ngây ngô.

“Không tệ, không tệ. Ngươi là một đứa bé rất tốt bụng.”

Diệp Nhược Ninh cũng không già mồm, thu lại năm cái bánh bao.

“Về sau, ngươi muốn nghịch nước bắt cá, cũng đừng ở chỗ này. Bên trong Liễu Hà có quỷ nước, thường xuyên kéo người chết đuối. Người bình thường không ai dám đến đây bắt cá cả.”

“Chúng ta đã mời chủ gia thành Thiết Lĩnh hạ nhiệm vụ tông môn mời đệ tử Thái Ất Thiên đến trừ quỷ.”

“Nhưng nhiệm vụ nhỏ quá, thù lao không có. Ba năm rồi cũng không ai đến đây. Tuy nhiên, quỷ nước chỉ hoạt động trong nước, không vào nước thì không sao.”

Diệp Giang Xuyên gật đầu. Quỷ nước đã không còn nữa rồi, nhưng hắn còn lâu mới nói ra. Như vậy không phải tốt hơn sao, không có ai đến đây quấy rầy hắn tu luyện.

Diệp Nhược Ninh nói thêm vài câu rồi rời đi. Diệp Giang Xuyên cảm nhận một chút. Một con cá, năm cái bánh báo lớn cũng đủ no rồi. Hắn lại xuống nước bắt đầu tu luyện.

Đạp, bước, dời, động, nhảy, vọt, lật, chuyển, giẫm, lăn, xoay, mượn, nhổ.

Tu luyện một canh giờ, Diệp Giang Xuyên dừng lại, thuận theo nước sông du động về phướng thượng hạ du. Rất nhanh, hắn lại nhìn thấy mấy con cá lớn, tất cả đều bị hắn tóm gọn.

Khi hắn lên bờ, hắn tổng cộng bắt được năm con cá chép dài một thước.

Sau đó, hắn bắt đầu nhóm lửa nướng cá. Năm con cá chép ăn hết sạch, nhưng chỉ mới lấp đầy được nửa cái bụng.

Hôm nay hắn tu luyện Ngư Tường Thiển Để được bấy nhiêu. Hắn cầm sọt và xẻng sắt tiến về núi cát, bắt đầu đào cát.

Khi sọt đầy cát, khoảng bốn năm đấu, lúc này hắn mới chịu về nhà.

Về đến nhà, trải cát xong xuôi, số còn thừa lại để dành lần sau tu luyện.

Lúc này, hắn bắt đầu tu luyện Di Sơn Hoán Nhạc Quyết, luyện hóa đất cát, biến thành chân khí.

Hôm sau, Lan tỷ đưa thức ăn đến nhưng số lượng vẫn không tăng. Mẫu thân không đồng ý, Diệp Giang Xuyên chỉ biết lắc đầu không nói gì thêm.

Sau khi ăn xong, hắn lại ra ngoài tu luyện. Lần này, hắn rất nhanh trở lại, mang hai con cá chép đến sau bếp.

Đến bếp, hắn lại tìm đầu bếp Tam phòng, sau đó đưa con cá chép ra:

“Dạy ta nướng cá.”

“Dạy ta nướng cá.”

Bị hắn dây dưa, đầu bếp im lặng, dạy cho Diệp Giang Xuyên cách nướng cá như thế nào.

Diệp Giang Xuyên ngơ ngác nhìn, yên lặng học tập.

Ngày hôm sau, Diệp Giang Xuyên đã có thể ăn được cá nướng thật ngon, không còn bị nướng khét nữa.

Hắn tiếp tục tu luyện Ngư Tường Thiển Để, rồi đào cát về nhà tu luyện Di Sơn Hoán Nhạc Quyết. Có thời gian hắn đến hồ nước ngồi xổm một hồi để thu hoạch linh khí.

Có lúc, hắn sẽ mang về một hai con cá nướng. Khi trả lại sọt và xẻng sắt, hắn len lén đưa cho gã sai vặt trông coi khố phòng.

Mượn sọt và xẻng sắt miễn phí, hắn không thể một mình hưởng thụ được.

Hắn tu luyện rất có thứ tự, đảo mắt đã đến cuối tháng sáu, một quán rượu mới lại xuất hiện. Hắn thật sự chờ mong, nhưng rồi hắn lại không có đủ tiền để mua, chỉ có thể nhìn một chút.

Một ngày nọ, hắn cầm sọt và xẻng sắt đến bờ sông.

Nhưng hắn không chú ý đến, mấy ngày gần đây, khi hắn rời khỏi Diệp gia, tại một chỗ trên lầu các Diệp gia luôn có một ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, gương mặt tràn đầy ác ý và sát khí.

Người này là Nhị di thái của gia chủ Diệp gia Diệp Nhượng Không. Tam thiếu gia đã từng bị Diệp Giang Xuyên đánh vỡ đầu là con trai của bà ta.

Lần này, Diệp Giang Xuyên đến bờ sông, Nhị di thái rốt cuộc không nhịn được nữa, bỗng đứng lên, khẽ căn môi đi theo Diệp Giang Xuyên.