Nhắc tới Kim Sí Điểu chạy tới đài Thanh Long, thấy nơi đây gió thổi như bão táp, tựa vạn tiễn xuyên tâm, đâm trúng da thịt đau không biết kể sao cho xiết.
Bụng nó không khỏi khiếp sợ, nhưng lỡ trót chọn đài này rồi không hối đặng.
Đài Thanh Long này do Lê Hoàn trấn giữ. Hoàn thấy trên thinh không có con chim to, cánh dài muôn trượng. Liền biết ngay có yêu quái Kim Sí Điểu xông tới trận đài. Vội truyền lệnh cho ba trăm binh tốt phất cờ thổi tù.
Xảy thấy trời đất đang sáng trưng chợt trở nên u ám lạ thường, không sương không mưa mà phương hướng lẫn lộn chẳng biết đâu mà mò. Chân linh Thanh Long hiện lên, trấn giữ nơi đài cao.
Sí Điểu liếc thấy có chân linh ngự tọa, biết đây không phải đài chủ sát. Bụng thầm nhủ:
-Thanh Long ngự gió, đài này chủ Phong. Ta mà không chạy nhanh thì nguy mất!
Nghĩ vậy ngay lập tức quay người mà chạy tuốt.
Hoàn nào để nó được như ý? Cầm lệnh kỳ phất lên, quát lớn:
-Yêu quái to gan! Đã tới đây còn muốn chạy?
Lê Hoàn được Lý Thông phát cho hai thanh lệnh kỳ, cái kỳ đang phất ấy có ghi hai chữ "Tá Phong". Còn kỳ tay kia lại ghi hai chữ "Phi Sa".
Tá Phong kỳ vừa phất lên, chân linh Thanh Long liền há miệng phun ra gió lốc.
Kim Sí Điểu sợ quá, muốn thi triển thần thông mà chạy thoát. Nhưng nó quên rằng, trận này ấy là phong tỏa thiên khung, thổ địa. Thần thông, độn pháp thi triển đều mất linh hết.
Lúc đấy thần phong thổi tới, Sí Điểu dính phải thì xây xẩm mặt mày. Không tài nào ngự không cho được. Thân hình to tướng rơi bịch xuống đất, khiến cát bụi tung mịt mù.
Lê Hoàn cả mừng, lại hối quân thổi tù to hơn, kỳ "Phi Sa" trong tay phất lia lịa. Thần Long ngự ở trên đài, theo lệnh mà làm phép tạo gió. Sí Điểu hãi kinh, không đằng vân được đành dựng hai chân co giò mà chạy thật mau, chạy mãi tới trung tâm mới thoát được. Tuy là vậy nhưng toàn thân trên dưới Sí Điểu chi chít vết rạch ngang dọc do bị gió cắt, máu phun như suối. Nếu không phải yêu thân nó rắn chắc, thì đã sớm mất mạng từ lâu.
Vậy là ba đài Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ đều không phải chủ sát. Bất quá, điều ấy thì Ngư Tinh còn chưa biết được. Khi nó tới đài Huyền Vũ, thấy chỗ này có dựng cái đài thấp, không có quân binh canh gác, trên đài đặt cái hũ nước, bên cạnh ngồi đấy một vị tướng trẻ.
Ngư Tinh ngó thấy vị tướng đó lưng đeo đại đao, khuôn mặt tuấn tú mà cương nghị. Trên đầu ngự tọa chơn linh Thần long, liền mở miệng quát lớn:
-Tên tiểu tướng kia, mi phải chăng là Thạch Sanh đấy ư?
Thạch Sanh đang ngồi thiền, nghe có người kêu mình thì ngó xuống. Chỉ thấy cách xa đài có con rắn to ghê gớm, chân mọc tua tủa như rết, hoá ra là Lục Ngư Tinh.
Sanh vốn mang bụng căm thù Ngư Tinh, bày cái trận hại người, lại lập đài muốn thâu hồn huynh trưởng. Nghe con yêu kia mở miệng quát tháo, bụng Sanh giận lắm, không thèm nói năng gì. Cầm cây cung chắp tên kéo lên mà bắn.
Ngư Tinh thấy vậy cười ha hả, nói:
-Mi người trần mắt thịt, tưởng có chân long hộ thể mà huênh hoang quá lắm. Nay gặp ta còn không hàng nhanh thì thoát đặng cái chết…
Lời nó còn chưa nói xong, Thạch Sanh đã bắn tên rồi. Mũi tên loé sáng như ánh sao, kêu vút lên một tiếng rung trời.
Ngư Tinh thấy thần tiễn dữ tợn, bụng cả sợ, vội quày đầu mà chạy. Nhưng mũi tên kia như có mắt, cứ nhắm đầu Ngư Tinh mà bắn tới.
Ngư Tinh chủ quan, bị thần tiễn bắn trúng đầu. Ngửa mặt rú lên một tiếng quái dị, rồi ngả ra chết tuốt.
Thạch Sanh còn chưa an tâm, sợ con yêu này bày kế giả trân. Thử bắn thêm hai phát nữa thấy không động đậy chi mới chịu thôi.
Lại nói về Bạch Y Man cùng Kim Sí Điểu thám thính hai đài Bạch Hổ, Thanh Long. Cả hai đều bị thương nặng, bao năm tu hành trong chớp mắt biến mất tăm. Chật vật mãi mới đến được nơi tụ họp. Nhưng đến đó rồi đợi mãi mà không thấy Ngư Tinh đâu cả. Sí Điểu sốt ruột, nói:
-Huynh tôi tài phép cao như thế, cho dù bị thương thì giờ này cũng phải quay trở lại rồi chớ. Sao đợi mãi mà không thấy đặng?
Bạch Y Man nói:
-Trận này bốn đài. Ba đài kia chúng ta đã nếm mùi lợi hại, nhưng không phải là đài chủ sát. Duy có đài Huyền Vũ của Ngư Tinh đạo hữu, ấy là chưa rõ ghê gớm thế nào. Đài ấy mà là chủ sát thì mệnh Ngư Tinh nguy mất!
Đang nói chuyện thì đột nhiên phương xa có tiếng rú kêu thé lên đầy quái dị. Hai yêu giật mình tỉnh mộng, Sí Điểu vùng sa nước mắt nói:
-Ôi thôi, nếu không phải tại tôi thỉnh huynh xuống núi thì đâu xảy ra cớ sự như thế này. Nay mệnh thác hoàng tuyền thì hối sao cho đặng! Tôi thề phải bắt tên Lý Thông kia, moi tim xẻ ruột mà tế bái chân linh huynh trưởng.
Bạch Y Man nói:
-Đạo hữu chớ nên gấp vội mà mắc mưu tụi nó. Nên giữ cái đầu lạnh mà xử lý chuyện trước mắt cái đã. Không thoát đặng trận này thì nói chi đến chuyện báo cừu?
Sí Điểu cũng cho là phải, gạt lệ rồi nói:
-Nếu đài Huyền Vũ là chủ sát, chúng mình cứ tới đó mà phá là được. Hoặc tỷ như đạo hữu có ý kiến gì hay hơn thì hãy giải bày cho tôi được rõ. Tài trận pháp của tôi không bì được huynh trưởng, cũng không so được với đạo hữu. Nên chẳng dám múa may làm màu!
Y Man gật đầu, đáp:
-Tôi biết Huyền Vũ đài này. Đất Nam xưa có vị thần Kim Quy, là hậu duệ Huyền Vũ. Tụi nó muốn lập đài chủ sát, ắt phải mượn một vật trên người Kim Quy mà áp trận.
Sí Điểu giật mình, nhớ ra điều gì, đoạn nói:
-Thần Kim Quy từng cho An Dương Vương mượn cái lẫy mà chế nỏ thần. Chẳng có lẽ, đài Huyền Vũ ấy cũng có vật đấy? Như thế thì hung hiểm quá!
Bạch Y Man nói:
-Tám chín phần là thế! Bất quá Nỏ Thần là vật báu của trời, bọn nó mượn không đặng. Tôi nghĩ chắc cũng chỉ lấy cái lẫy mà chế thành cung tiễn thôi.
Hai yêu bàn luận hồi lâu, cuối cùng quyết định cho Bạch Y Man làm mồi nhử. Còn Kim Sí Điểu nhân cơ hội mà bắt lấy Tướng thủ đài. Thần tiễn tuy ghê gớm là thế, nhưng khác với nỏ thần dùng cung tên bắn có hạn, không bắn thành loạt được nên hai con yêu không sợ chi cả.
Y Man nói:
-Đài này không có chân linh Thần Thú hiển linh, hai ta có thể tung hoành. Nhưng cẩn thận cái vật báu Thần Tiễn đó. Nó mà bắn trúng, cho dù ngàn năm tu hành cũng uổng mạng.
Nói rồi hai yêu hướng phía Đông mà lướt đi. Khi tới gần Huyền Vũ đài rồi, quả nhiên thấy có xác Ngư Tinh, hai mắt trợn lồi ra, nằm vất vưởng ở đấy. Giữa đầu có cắm ngọn tiễn màu trắng ngà, đuôi gắn lông tơ đỏ chót, trông bắt mắt cực kỳ.
Sí Điểu khóc rống lên, sà vào ôm xác mà ai thán.
Bạch Y Man phải khuyên lơn mãi mới chịu thôi. Sí Điểu muốn đưa xác huynh đệ về động an táng, nhưng Ngư Tinh to lớn, dài tới mấy trăm trượng. Hai yêu trong người bị thương không vác nổi, bèn đặt lại đấy, lấy đất vùi lên tránh bị kẻ địch phân thây xẻ thịt.
Hai yêu lòng mang hận thù, y như kế đã bày chia ra mà làm.
Bạch Y Ma hóa thành cô gái thiệt xinh đẹp đi tới trước đài Huyền Vũ. Còn Sí Điểu nấp phía xa, chỉ chực chờ tấn công.
Nói tới Thạch Sanh bắn chết Ngư Tinh vẫn không hề buông lỏng cảnh giác. Từ khi chết dưới ngọn bửu kiếm, rồi lại được Lá Cây Thần cứu mạng, tính tình Sanh cũng bớt nông nổi đi phần nào. Lúc trước, Chàng chỉ sợ tính mệnh huynh trưởng nguy nan trong sớm chiều nên mới liều lĩnh như thế. Sau khi sống lại, nghe tướng tá kể lại chuyện Lý Thông không ngại bôn ba vất vả, người ngựa ngày đêm chạy ra Hoan Châu. Cầu tiên thần cứu sống mình. Cái ơn đấy nặng tựa thiên nhạc, dầu có ra vào nước sôi lửa bỏng vị tất đã báo đáp được?
Đang lúc nghĩ ngợi lung tung, Thạch Sanh chợt nhìn thấy phía dưới đài có nữ nhân chạy tới, miệng không ngừng hô cứu mạng.
---
Quý độc giả cảm thấy truyện hay thì hãy ủng hộ tác giả qua
MoMo; 0975105259 Nguyen Xuan Phuoc
STK Agri: 3609205105350 Nguyen Xuan Phuoc